Thứ Sáu, tháng 3 08, 2013

Mất một niềm vui!

Hơn mười năm rồi mà vẫn ngỡ như ngày hôm qua. Cái Sài Gòn mà mình vẫn hay đổ lỗi là xô bồ ngột ngạt, vậy mà một ngày khi nghĩ đến việc phải xa sao lại thấy cồn cào quá vậy, vẫn cứ nao nao không nỡ quay đầu.

Dẫu biết hơn một lần đã muốn ra đi, nhưng vẫn còn có điều níu kéo, vẫn có thứ phải làm.. Nay dường như đã chẳng còn gì vương lại, sắp có thể làm tròn trách nhiệm của mình.

Muốn lê la hết các quán xá thân quen, những nơi mà lâu rồi ta không còn ghé lại. Muốn chạy dọc hết những con đường vắng người ít ỏi, muốn đi đếm lại những cây cầu, ngắm nhìn những dòng sông yên ả sáng rực đủ màu của thành phố ban đêm.

Tôi không muốn mình vô cảm, muốn được suy nghĩ những thứ giản đơn, muốn uống một ly cà phê lúc 3 giờ 15 phút sáng... Những thứ xảy ra sẽ thay đổi được điều gì ?


Lẵng hoa này đến sáng mai có lẽ rồi cũng bỏ đi. Mong người nhặt được nó sẽ có một niềm vui dù là trong chốc lát...

Tháng giêng, những gì đã qua và những gì đọng lại? Những thứ mất đi rồi sẽ quay về ???


Sài gòn, 8/3/2013

Thứ Hai, tháng 3 04, 2013

Chông chênh

Con sói kiệt tàn trong sâu thẳm lòng đêm
Uống ánh trăng tan chờ ngày mưa gột rửa
...
Những ngày tháng chông chênh bước đi giữa hai miền nắng gió
Không thể tiến
Chẳng thể lùi

Lầm lũi,
Cố bước vào nơi không hờn tủi, sân si, không bất cứ điều gì
Lặng im và sống trong những gì đang chết.

Rên rỉ cơn đau
Vết thương còn nhỏ máu
Chẳng thể quay về

Co ro 
Bên gốc bồ đề
Mơ một sớm mai đi về cõi tịnh!
...
Đêm nay,  
Khóc một tiếng dài, xung quanh là bóng tối
Con sói kiệt tàn, 
uống ánh trăng tan...

4/3/2013