Thứ Bảy, tháng 12 24, 2011

Vị của mùa đông





Ở nơi không có bóng người, đêm đông lạnh ngắt. Quầng sáng cuối trời thách thức những ước mong.

Bản tình ca vang lên, hư hao một thời tiếc nhớ.

Ký ức bị bỏ quên!

Thứ Ba, tháng 11 29, 2011

Cà phê khuya



Ly cà phê giữa đêm có làm tỉnh lại những giấc mơ
Khi ngoài kia bao trùm là bóng tối

Thứ Sáu, tháng 11 25, 2011

Thức giấc




Mệt nhoài,
cửa mở để nguyên..

Cơn gíó ngoài hiên
lùa vào,
Thức giấc.

Giữa đêm...

nhập nhòe,

Chuột tranh ăn
Mèo nằm bất động

Thứ Tư, tháng 10 26, 2011

Rỗng...



12/10/2011
Cả ngày mưa nên trời về đêm lành lạnh. Thèm trà, cặm cụi đi pha, xong rồi lại thấy trống trãi quá, thiếu thiếu một thứ gì, như là tri kỉ ?
Lất phất mưa, đèn đường phía dưới nhà cũng chập chờn khi mờ khi tỏ. Tách trà nóng chỉ giữ được ấm môi,  không giúp được gì cho cái đầu nguội lạnh.
Đường vắng, phòng vắng, lòng cũng vắng. Ngã người trên ghế, nhắm từng ngụm trà và chợt nhận ra mình đang rỗng: không ý tưởng, không đam mê, và không còn khao khát..

 18/10/2011
Thử lại.
Những đêm trắng căng đầu với những vấn đề tìm hoài không ra giải pháp, những ấm trà pha rồi quên uống và ngủ gật trên bàn...

25/10/2011
Kết quả là những gì đã đoán được. Làm mặt tỉnh, gắng gượng cho qua một ngày.
Khuya, là khi không thể nào gượng ép được bản thân, những chán nản như cứ tuông ra, hai tay như muốn vò nát mớ hỗn độn trong đầu, vô dụng...

Nhiều người vẫn tưởng người khác ngô nghê, nên vẫn thích nhảy múa, diễn nhiều trò trước mắt. Vui, cười mà lòng sao nhoi nhói ...

Đã quá tận tâm, cố gắng đến ko còn khả năng thì không có gì phải hối tiếc.

Máy ảnh, ống kính đã mốc meo, cần câu xếp xó, áo khoác và khăn cho những chuyến đi cũng đã bị vùi vào một góc... Cảm hứng, niềm tin, khao khát, đam mê đã bỏ đi đâu và bao giờ trở lại ?

Muốn hét thật to, muốn nhìn biển đêm dưới trời nhiều sao sáng để lắng nghe tiếng sóng trong lòng ta có còn như dạo trước.. Và chỉ mong sao ta đừng đánh cả mất tâm hồn ...

Thứ Sáu, tháng 9 23, 2011

Friday, Septemper 23, 2011

Dù kẻ ít tiền hay đại gia giàu có, mươi năm sau ai nhớ anh là ai? Là người bình thường hay bật vĩ nhân, hay chỉ là hoang tưởng? Tất cả rồi sẽ bị lãng quên, chỉ có sự chân thành khắc vào tim người khác, chỉ có những việc ơn được mọi người đáp trả, và những việc thấp hèn đeo bám suốt cả cuộc đời...
 
Hận thù, ân oán đã xong, ta dạy nhau bài học lớn.

Ngán ngẩm đua tranh, ngán ngẩm những cái đầu vụ lợi, ngán ngẩm những suy nghĩ thấp hèn...
Rút lui, ta về lại với những thú vui của riêng mình, ngoẻn cười thanh thản... :)

Thứ Tư, tháng 9 07, 2011

[Cuộc sống] Chúng ta nghèo đến mức nào?

Chúng ta nghèo đến mức nào?







Một hôm, tại một gia đình giàu có, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào.
Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng thuộc số những người nghèo nhất xã hội.

Khi về đến nhà, người cha hỏi:
- Bây giờ con có thể hình dung ra rằng một con người có thể nghèo đến mức nào rồi chứ?
- Vâng ạ
- Thế con học được gì từ chuyến đi?
-Có ạ!, người con đáp.


Con nhìn thấy rằng chúng ta có một con thú cưng, còn họ thì có nhiều chó, lợn, gà thật vui vẻ. Chúng ta có một bể bơi nhỏ xíu trong vườn, còn họ thì có cả dòng suối, sông thật lớn. Chúng ta phải trả tiền để mua đèn trong nhà, còn họ có cả một bầu trời sao vào buổi tối. Chúng ta xây sân chỉ vỏn vẹn trước nhà, còn họ có cả một chân trời.

Chúng ta có một mảnh đất nhỏ để xây nhà mà sống, còn họ có những cánh đồng rộng mênh mông. Chúng ta phải mua rau và cây cảnh, còn họ tự trồng được. Chúng ta phải xây những bức tường bao quanh tài sản của chúng ta để bảo vệ chúng ta, còn họ có những người bạn bảo vệ nhau.

- Cảm ơn cha đã cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!

Thứ Ba, tháng 8 02, 2011

Mưa khuya




Mặt trời đêm vàng vọt
Ong ánh sợi mưa xa
Tay dìu thân phố ngã
In bóng ngày đi qua

Mây làm thân lữ khách
Mưa trút hạt tâm tư
Ngoài đường xưa chuyện cũ
Cho gió buồn sang thu

Mưa phùn qua kí ức
Theo bóng gầy đi hoang...

Thứ Hai, tháng 7 04, 2011

Mưa 04/07/2011



Đêm mưa, không to mà rã rít.
Gió cũng từng cơn len vào cửa sổ, không mạnh nhưng cũng làm lành lạnh trên da..

Lòng người thì cũng như mưa, không cô đơn nhưng vẫn nghe trống trãi. Niềm vui thì như cơn gió, thấy đó nhưng ngập ngừng vì một chút lo toan.

Đôi khi thấy hạnh phúc quá giản đơn mà sao tay với hoài không tới. Cứ sợ nỗi buồn len lén bên ta, quay sang là sẽ gặp.. Muốn chẳng nghĩ ngợi thêm nhưng sợ một ngày sẽ ngã, nhưng nếu bỏ đi lại sợ đánh mất một điều gì...

Mong sẽ tìm lại được thăng bằng sau những ngày chật vật. Mong người biết nâng niu để niềm tin không vỡ vụn trên tay mình!

Hình như trời lại sáng...

Thứ Tư, tháng 5 25, 2011

Đầu hạ



Mưa! cơn mưa đầu hạ, từng hồi cứ rào rạc bên tai. Có ai đó đem nét buồn xuống phố, cứ ngỡ ngàng điệp khúc tiếng mưa rơi.

Trời chợt nhớ, mưa dần dần tạnh hẳn, nước mưa rơi tí tách dưới vòm me. Ngày bỗng sáng đem hạ về nhạt nắng, bỏ bên đường vương vấn tiếng ve ngân.

Rồi bỗng thoáng có một lần bỗng nhớ, tiếng từ tim xao xác những hàng cây. Màu đỏ thắm say một một đỏ thắm, khúc phượng buồn thương nhớ lắm hạ ơi...

Lai 25/05/2002

Thứ Bảy, tháng 5 21, 2011

Tháng năm


Tháng năm năm nay là những ngày nắng gắt, chỉ thỉnh thoảng một cơn mưa rào vội vã đi qua...

Cảm xúc quay về cũng ngắn ngủi như mưa, thoảng qua rồi vụt mất..

Niềm vui vừa đến, hạnh phúc chưa lâu mà những nỗi buồn cứ vây hoài bên cạnh, một chút nản lòng, một chút âu lo và những cái nhíu mày thở dài đêm tối.. Những niềm riêng chôn dấu tận đáy lòng, chỉ có trái tim mới hiểu được vị cay đắng ngẹn ngào của những giọt nước mắt đã chảy ngược vào trong..

Tháng năm, xóa đi bao nhiêu kỷ niệm cũ của một thời, để bắt đầu bước đi trên một con đường mới thênh thang.. Có lẽ đặt quá nhiều niềm tin nên rất lo lại một lần ta đánh mất..?

Tháng năm, bỗng thấy mình lại bước quá nhanh, phải đứng lại để nhìn con đường mình đang bước.

Tháng năm, mỉm cười nắm tay người ở cạnh bên, vì biết rằng mỗi bước chân đi sẽ đưa về nơi ta hạnh phúc... :)

Lai, 21/05/2011

Thứ Hai, tháng 4 04, 2011

Chiều nhẹ



Lâu rồi, cũng hơn 2 tháng từ hồi trước Tết cho đến giờ mới lại cà phê một mình như thế này, cảm giác thấy mình vẫn như xưa, không có gì thay đổi..

Ở Tuấn Ngọc những buổi chiều tà chủ nhật như thế này vắng ngắt.

Trời mờ mịt dần, nhấn chìm hết những âm thanh réo rắt của lũ gà và chim đang dáo dát, lao nhao tìm chỗ ngủ.. Đây có lẽ là nơi gợi lên cái cảm giác gần gũi, yên bình nhất mà mình được biết giữa cái sài gòn ồn ào và náo nhiệt này. Chui vào đây nhăm nhi ly cà phê, hút thêm điếu thuốc rồi thả hồn theo tiếng saxophone của Trần Mạnh Tuấn: "Gọi nắng trên vai em gầy..." thì cái tâm trạng nó tuyệt vời không biết tả làm sao..

Lâu rồi không làm gì, vì không muốn làm gì nữa, cứ để ngày tàn tàn trôi qua theo những ly cà phê, rồi thấy như ngày vẫn qua chậm quá, gửi thời gian vào những cuộc vui bét nhè mới thấy thời gian qua rất nhanh, nhưng ngày phía trước vẫn còn rất rất dài, không biết làm sao mà cho hết ...

Rồi hôm qua, một ngọn lửa nhỏ đã nhen nhóm trong lòng, có nghĩa là có một chút gì đó để kéo mình trở lại, lại có lại niềm tin.

Công việc bắt đầu ứ đọng lại sau hai tháng rong chơi, có lẽ phải trốn đi đâu đó vài hôm để nghỉ ngơi và chú tâm làm cho hết một mớ việc lằng nhằn, rối ren, phức tạp này thôi..

Đi đâu nhỉ Phú Quốc, Côn Đảo hay Nha Trang ?

Thứ Ba, tháng 3 29, 2011

Mơ xưa


Cho tôi về giấc mộng ngày xưa
Tìm cô bé sún hai hàng răng cửa
Và trò chơi giữa trưa hè đổ lửa
Nắm tay cười, tạt sóng hóa cơn mưa...

Mơ xưa - 29/03/2011

Chủ Nhật, tháng 1 30, 2011

Cuối năm...



Đêm 25, cùng vài thằng bạn cà phê ở một quán mới rồi chạy ra đường, lòng vòng ngắm phố phường, ngắm mọi người nôn nao đón Tết. Gần 12h đêm mà đường vẫn còn đông đúc, ba thằng ngồi cà phê trước Nhà Thờ nhìn hết người này đến soi mói người kia. Khuya về đến nhà rồi lại đi lang thang, có một nỗi buồn mà không thể nói với ai, để rồi một đêm nghĩ suy, miên man, trằn trọc..

Có lẽ năm nay xuân về hơi muộn, sáng 26 ra đường mới cảm nhận được gió heo may...

Sài gòn người vẫn chưa thưa, vẫn xô bồ đông đúc nhưng cảm giác như mình đã như vắng đi một thứ gì vô định lắm.

Leo lên xe để về quê, nhưng rồi lại xuống, đi xe máy cùng thằng bạn về quê nó, vì bỗng dưng thèm cái cảm giác để gió mùa xuân ập vào mặt, cái nắng nhẹ nhàng chỉ đủ để ấm chân, thèm nghe mùi khói đốt đồng, thèm nhìn mai nở rực vàng trước sân nhà có lũ trẻ vui đùa và con chó vàng nằm phơi nắng...

Đêm về, biển Kiên Giang hiền hòa bên tiếng ghi-ta của 5 thằng bạn cũ. Đã nói ra được một điều giấu mãi lâu rồi nên thấy lòng sao nhẹ nhỏm.

Khuya, mắc võng ngủ trên thuyền, trời sâu thẳm, sao lung linh và nỗi buồn ẩn hiện...

Thứ Ba, tháng 1 11, 2011

Tháng mười hai



Tháng mười hai,
ngập ngừng cơn gió bấc.
Lạnh lẽo tràn về cuối phố cô liu.
Tháng mười hai,
vội vàng và nũng nịu.
Để xuân về..
mang bao tiếng thương yêu ...