Thứ Tư, tháng 12 06, 2006

ban, Entry for December 06, 2006

Nhắn tin hỏi thăm Ngọc lại biết N đang buồn, tội cho N khi phải rơi vào hoàn cảnh vậy nhiều lần, mình hiểu rõ khi gia đình lục đục thì buồn biết bao nhiêu...

Quen nhau qua những dòng tin nhắn, tuy chưa một lần gặp mặt nhưng đã hơn hai năm rồi mình coi N như một người bạn thân thật sự, qua những lời khuyên, những lời chia sẽ rất chân tình ( chứ chẳng phải vì bạn có có cái tên giống một người..)

Mình biết được đã bao lần N gặp phải những điều khó khăn trong cuộc sống, chuyện gia đình và những tình cảm riêng tư, N đã vượt qua, nhưng lần này thấy N sao chán nãn và bi quan, buồn và lo cho N, không biết N có vượt qua nó hay không ?

Trong cuộc sống có những lúc gần như mình tuyệt vọng, nhưng hãy cứ tin cuối đường hầm tối tăm kia luôn là một chân trời rộng mở, tương lai còn rất dài, có vượt qua khó khăn mới thấy được cuộc sống này còn ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, hãy cố gắng sống vì mình và cả những người đang thương yêu lo lắng cho mình nữa. Cố lên nhé N ...

Thứ Hai, tháng 12 04, 2006

Ngoc, Entry for December 04, 2006




Luồng gió lạnh len qua cửa sổ thấm qua cả tấm chăn dày làm mình tỉnh giấc. vậy là bắt đầu một mùa đông thật sự, cứ tưởng rằng năm nay đông không đến nhưng rồi làn không khí lạnh đầu tiên cũng đã tràn vào phòng, lành lạnh trên da.
Buổi sáng Sài Gòn trời vẫn gây gắt, nắng cháy da, ngắn hơn thường ngày gấp bội, ông trời hình như muồn nắng cho hết ngày hôm nay để ngày mai nhường chỗ cho một mùa đông se lạnh.
Ba mươi phút từ Sài Gòn chạy ra Thủ Đức, ngồi tựa mình trên chiếc ghế bố trong quán cafe quen thuộc lúc xưa, nhìn cảnh vật vẫn thân quen, sắc thái mùa đông vẫn vậy … bao nhiêu kỷ niệm hiện về, mình như sống lại một ngày xưa xa xôi ấy.
Giờ này có lẽ Ngọc đang ở một nơi rất xa, cũng có khi là một nơi nào đó rất gấn, mà chắc là nơi đó không chất chứa những kỷ niệm u buồn của những ngày mùa đông năm cũ..Anh nhớ rất rõ cái ngày cuối cùng gặp nhau, khi nghe Ngọc nói :”Ngọc phải ra đi, đến một nơi nào đó không có hình ảnh của Anh, của những ngày yêu nhau, để quên, hoặc giả vờ quên mối tình đầu tiên của Ngọc”, lúc đó tim anh như có ngàn vết kim đâm, đau nhói. Tối đó tin nhắn cuồi cùng anh gởi cho Ngọc, anh đã quyết định mình mới phải là người ra đi, nhưng Ngọc đã giữ quyết định của mình. Rồi cả hai cùng rồi khỏi nơi này, quên đi bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của một mới tình thật đẹp.
Sinh nhật mỗi năm, anh điều nhận được tin nhắn chúc mừng từ một số mày không quen, với cách nhắn tin đó, anh biết là của Ngọc nhưng anh đã không hồi âm, giữ đúng lời mình đã hứa. Con người lạnh lùng quá phải không ?.
Những lúc suy tư, suy nghĩ lung tung, có những lúc anh đã nghĩ về Ngọc, nhưng chỉ thoáng qua. Cho đến tận hôm nay, khi ngồi lại chỗ này, vẫn vị trí này, vẫn hàng cây này, vẫn hồ cá này, vẫn bản nhạc ngày ta chia tay, lòng anh lại buồn vời vợi
" When lights goes down,
I see no reason for you to cry,
We've been through this before in every time,
In every season, God knows I've tried
So please don't ask for more
Can't you see it in my eyes
That this might be our last goodbye

Carrie, Carrie,
things they change my friend
Carrie, Carrie,
maybe we'll meet again, somewhere above

I read your mind,
With no intentions of being unkind,
I wish I could explain it all takes time,
whole lot of patience,
If it's a crime, how come I feel no pain
Can't you see it in my eyes
that this might be our last goodbye 
"


Giờ này Ngọc có nghĩ về anh ?, có nhớ về những kỷ niệm lúc xưa ngày vui vẻ bên nhau ? Anh thì nhớ lắm, bao nhiêu kỷ niệm điều hiện rõ tất cả về đây,và có lẽ anh đang khóc, nước mắt đang đọng xuống nghe mằn mặn trong môi. Nhưng có lẽ chỉ chút nữa thôi, khi anh bước chân ra khỏi quán này, những kỷ niệm ngày xưa, nhũng cảm xúc lúc này điều sẽ tan đi hết, anh sẽ không trở lại quán café này một lần nào nữa, để mãi mãi quên đi một người con gái, một tình yêu với những giây phút tuyệt vời mà không ai nghĩ đến một ngày nó lại có một kết thúc đau buồn đến vậy..
" Can't you see it in my eyes
that this might be our last goodbye
Carrie, Carrie,
things they change....carrie...carrie...
Carrie, Carrie,Carrie
maybe we'll meet again, o somewhere above
when lights goes down
"
Kết thúc bài hát ngày xưa, anh lai bắt đầu sống trong bao nhiêu nhịp điệu mới, chào Ngọc, chào tình yêu của những ngày KTX xa nhà..

Thứ Năm, tháng 11 30, 2006

Entry for November 30, 2006

Sắp noel rồi, ba năm mình ăn noel ở  Cát Đằng, không khí vui vẻ, giờ thì thằng Móm về rồi thiếu 1 tay, mất vui ...


Noel với mình lúc nào cũng bùn vui lẫn lộn, ngày buồn nhất cũng là ngày vui nhất,  để lại hai dấu ngoặc trong cuộc đời ...

Thứ Ba, tháng 11 21, 2006

Bun` Entry for November 21, 2006




Dự định về quê lại không về được, chán thật. Sống ở đây một ngày là mệt mõi một ngày, thèm được cái cảm giác bình yên ở quê…

19/11 đi Hồ Cốc + Bình Châu với CNC, vui thì vui nhưng mà chả có gì đặc sắc ngoài màn ăn nhậu. Chán.

Gặp Dung ù online, nó về quê thăm cô mà không gặp, nói lớp mình chẳng thấy ai … một lũ vô tình, trong đó có mình. Bùn, nhưng biết làm sao…

Hôm nay đi thăm mẹ của Tú bị bệnh, nhìn bác mà mình cứ nhớ má mình, má cũng bệnh hoài, mà mình thì không ở gần để lo cho má. Thương má và giận mình.

Bây giờ lại tiếp tục ngồi code. Chẳng có hứng, lòng cứ bùn bùn, nhớ quê ….

Thứ Năm, tháng 11 09, 2006

Entry for November 09, 2006 - Nho'

Hic, còn đâu những chuỗi ngày thông thả, ngày ba buổi ngồi quán café. Chán thì câu cá, thả diều hoặc ngồi vọc soft. Cuộc sống giờ đây là một mớ bòng bong, vừa ngồi code, vừa lo cho công việc của nhà. Trước kia cứ bảo ra trường rồi đi làm cho khỏe, ai ngờ…

Lục lại trong đóng đồ cũ thấy những hũ màu vẽ đã khô, những cây bút chì đã gãy, nhật ký thì cũ kỹ bụi đầy… Ngẫm lại trong thời gian qua mình đã đánh mất quá nhiều những gì vốn có của tâm hồn…

Giờ đây, mình thích đi bơi, những khi nâm mình trong nước, một cảm giác thật dễ chịu đến bên mình.

Trước giờ không có, nhưng giờ lại cảm thấy nhớ nhà, nhớ quê, nhớ ba má, nhớ con fox thật nhiều.20-11 này mình sẽ về quê, sẽ dùng tháng lương đầu để mua cái ghế Hawai cho má, mua miếng dán Dr’Ho cho ba…, Hy vọng phần nào làm giảm đi sự mệt mõi mà gánh nặng của những tháng ngày chăm lo cho cuộc sống gia đình đã quằn đôi vai của họ.. Tuy ít ỏi nhưng đó là cả tấm lòng…

Sau khi xong cai project lần này với nhóm, mình sẽ lao vào thực hiện những kế hoạch mà ba năm rồi mình bỏ dở, tuy đã muộn nhưng còn hơn không làm để mỗi lần nghĩ đến lại tự trách mình, luyến tiếc …

Thứ Bảy, tháng 11 04, 2006

Entry for November 04, 2006

Thứ bảy, chưa bao giờ có cảm giác buồn chán như hôm nay. Ngồi suy nghĩ lai những việc đã qua trong lòng sao thất vọng. Từ chuyện gia đình, tình cảm và học hành và bao nhiu chuyện linh tinh khác. Mình không hối hận khi đi theo con đường mình chọn, nhưng rõ ràng là mình đang chán nản nó. Hic, sao mà mâu thuẩn quá…

Buồn chưa  từng thấy. Rũ tụi nó nhậu đã là một chuyện lạ, nhậu tới bến càng làm cho tụi nó ngạc nhiên hơn, haha. Giờ có lẽ mình đang xỉn, mà cũng có lẽ là lúc tỉnh táo nhất cũng nên. Vì lúc này mình mới thấy được những sai lầm mình gây ra, cho tất cả mọi thứ..

Từ bỏ hay không? Từ bỏ sẽ tốt cho tương lai của tất cả. Nhưng còn hiện tại? Từ bỏ sẽ có nhiều nỗi đau và nhiều nước mắt. Nghĩ tớ chuyện đó, một tôi cứng rắn, quyết tâm, và có đôi khi tỏ ra tàn nhẫn còn nghĩ mình không vượt qua nổi thì nói chi …

Giá mà em biết được tôi thương em biết nhường nào.

Nhưng…

Đêm nay gió lạnh, lại say mèm trong hơi rượu, ngủ một mình chắc mình không dám ngủ, sợ nửa đêm trúng gió lại không biết kêu ai. Giờ mắt mở không lên, hic >”<

Thứ Ba, tháng 8 29, 2006

[Cuộc sống] Lắng nghe hay một viên đá

Một quan chức trẻ và thành đạt ngồi trong chiếc Jaguar chạy khá nhanh trên đường phố. Từ xa phía trước, ông nhìn thấy một đứa trẻ đang chạy ra từ giữa mấy chiếc xe đang đậu. Ông giảm tốc độ vì nghĩ rằng mình phát hiện ra điều gì đó.

Khi xe chạy ngang chỗ ông đã nhìn thấy đứa trẻ, không có ai cả. Đột nhiên, ông nghe có tiếng va đập giống như có một miếng đá nhỏ ném vào cửa hông chiếc Jaguar.

Ông đạp thắng, vòng trở lại vị trí viên đá được ném ra. Quả là có một đứa trẻ, đang đứng bên những chiếc xe đậu. Nhảy bổ ra khỏi xe, không kịp quan sát xung quanh, ông tóm lấy đứa trẻ, đè dí nó vào một chiếc xe gần đó và hét lên: "Cái gì thế? Mày làm cái quỷ gì thế hả?". Cơn nóng giận bốc ngược lên đỉnh đầu, ông tiếp: "Chiếc xe này mới toanh, mù sẽ phải trả cả đống tiền vì cái viên đá đấy".

"Làm ơn, thưa ngài, làm ơn. Con xin lỗi. Con không biết làm cách gì khác hơn" - cậu bé van vỉ - "Con ném viên đá là vì con đã từng vẫy ra hiệu nhưng không có một người nào dừng xe lại...". Nước mắt lăn dé trên má cậu bé khi nó chỉ tay về phía vỉa hè. "Nó là em con" - cậu bé nói - "Chiếc xe lăn từ trên lề đường xuống, nó bị ngã ra khỏi xe lăn, nhưng con không thể nâng nó dậy nổi". Vừa thổn thức, cậu bé vừa năn nỉ ông: "Này làm ơn hãy giúp con đặt nó vào chiếc xe lăn. Nó đang bị đau, và nó quá nặng đối với con".

Tiến lại chỗ đứa bé bị ngã, người đàn ông cố gắng nuốt trôi một thứ gì đó như đang chẹn ngang cổ họng mình. Ông ta nâng đứa bé lên đặt vào chiếc xe lăn, rút khăn mùi xoa ra và cố gắng lau sạch các vết dơ một cách ngượng nghịu, kiểm tra mọi thứ một cách cẩn thận.
"Cám ơn ngài, Chúa sẽ ban phước lành cho ngài" đứa trẻ nói với ông cùng ánh nhìn biết ơn rồi đẩy em nó đi về phía những ngôi nhà

Người đàn ông đứng nhìn mãi theo.

Sau cùng ông ta cũng cất bước. Đi chậm, rất chậm về phía xe của mình. Dường như đoạn đường đó rất, rất dài.

Về sau, dù đã nhiều lần đưa xe đi sơn, sửa lại, nhưng ông không bao giờ sửa dấu vết mà viên đá cậu bé nọ để lại. Ông giữ lại vết lõm như một lời nhắc nhở với chính mình suốt cả cuộc đời: nếu người nào đó ném vào mình một viên đá thì có thể là họ đang cần một sự giúp đỡ.

Đôi khi, bạn không có thời gian để lắng nghe cho đến khi có một "viên đá" ném vào bạn. Bạn sẽ chọn điều gì: lắng nghe hay là chờ một viên đá...

Thứ Hai, tháng 8 21, 2006

[Cuộc sống] Có những thứ không cần phải có


Có một bạn trẻ tìm đến một công ty phần mềm máy tính xin một chân dọn dẹp vệ sinh. Sau khi qua phỏng vấn và thử việc (như lau dọn khu vệ sinh...), người quản lý nhân sự đồng ý nhận anh vào làm, đồng thời yêu cầu anh để lại địa chỉ email để tiện liên lạc. Anh nói: "Tôi không có máy tính". Người quản lý nói với anh rằng đối với công ty phần mềm, một người không có email đồng nghĩa với sự không tồn tại. Vì thế, ông ta lấy làm tiếc là không thể nhận anh được.

Anh thất vọng rời khỏi công ty, trong túi chỉ còn 10 USD. Đi ngang một cửa hàng thực phẩm, anh chợt nghĩ ra việc mua 10kg khoai tây, lê la đến từng hộ gia đình bán lại. Hai giờ sau anh đã bán hết và có lời. Anh lại làm như vậy mấy lần nữa, số tiền vốn ban đầu đã tăng lên đáng kể. Anh phát hiện làm công việc này có thể nuôi sống bản thân.

Từ đó anh chăm chỉ làm việc. Nỗ lực cộng với một chút may mắn, công việc của anh ngày càng thành công. Trong năm năm anh lập được một công ty lớn chuyên giao hàng tận nhà. Mọi người chỉ cần đứng ở cửa nhà mình cũng có thể mua được các loại thực phẩm tươi sống. Đến một hôm anh chợt nghĩ đến tương lai, đến gia đình và quyết định đi mua bảo hiểm.

Lúc ký hợp đồng, nhân viên bảo hiểm hỏi địa chỉ email của anh. Anh lại nói: "Tôi không có máy vi tính!". Người nhân viên ngạc nhiên: "Ngài có một công ty lớn như thế nhưng lại không có máy vi tính và địa chỉ email sao? Ngài thử nghĩ xem nếu ngài có máy tính, ngài đã có thể làm được bao nhiêu thứ nữa!".

- Anh nói: "Khi đó tôi sẽ trở thành nhân viên vệ sinh của công ty phần mềm máy tính".

Thứ Ba, tháng 8 15, 2006

[Cuộc sống] Hãy trân trọng những gì mình đang có


sáng nay online, gặp thằng bạn cũ, hai đứa hỏi thăm nhau một hồi, ngồi nghe nó than vãn, nào là cuộc sống bên này thừa tiền mà thiếu bạn (bạn ở đây là bạn tâm giao chứ bạn ăn chơi thì không thiếu), nào là phải quá chật vật mưu sinh ( lương cơ bản mỗi tháng 12.000$ !_!), con người thì hờ hững, thèm về Việt Nam sống cuộc sống đồng quê, mỗi ngày 2 buổi ra đồng rồi về ăn chén canh đạm bạc mà đợm nghĩa đậm tình ..Nghe mà phát thèm.
Chưa đầy 5' lại gặp con pé Dung điệu,hồi xưa học chung chúa ghét nó vì cái tật điệu và chảnh chảy nước , dần dần cảm hóa được nó rồi kết nghĩa cha con, lâu rồi cũng mới gặp :

lai cò :đi đâu mất tích lâu rồi mới thấy vậy thím
dungdieu bcvt : oi papa nho papa wa
dungdieu bcvt :dao nay hoc toi may toi mat papa oi
lai cò : ra trường roài học gì trời
dungdieu bcvt :hoc anh, thang sau con thi tep' pho
dungdieu bcvt : rang thi > 600
lai cò :chi cao vậy con, du học à ?
dungdieu bcvt : u
lai cò :ô, hay nhĩ, nghành bưu chính có thêm nhân tài D điệu nhỉ ^^
dungdieu bcvt :fck pa
dungdieu bcvt :hoc xong chac o ben luon ko ve dau :<
dungdieu bcvt :song o day oai lam roi papa :<
dungdieu bcvt :qua do o roi lay chong luon cho suong than hihi
lai cò :ec', lấy chồng bỏ papa à
dungdieu bcvt :khi nao con giau moi thang con ve tham papa 1 lan
lai cò :thoai khỏi, lúc ấy papa chít weo roài ^^
lai cò :buồn ngu wa', bao papa uống cafe đi ^^
dungdieu bcvt :con lay pa, hom khac di, chut con di hoc
dungdieu bcvt :nuoc My dang doi con :O
.....................
Đứa muốn bỏ tất cả giàu sang để được sống cuộc đời thanh thản ở quê hương, đứa kia thì từ bỏ quê đi làm giàu trên đất khách, chuyện đời khó nghĩ..
Thoai thì mỗi người một giấc mơ, Lai cứ mơ với mấy dòng code của Lai thoai, mặc đời muốn đến đâu thì đến.. Tự nhiên nhớ lại câu chuyện này, buồn cười cuộc sống :

Hãy trân trọng những gì mình đang có



Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn người con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là một cách để người con biết quí trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" - Người cha nghĩ đó là bài học thực tế cho con mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi thế nào hả con?"

-Thật tuyêt vời bố ạ !

-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy ! - Người cha nhìn cậu con trai

-Ồ, vâng. Con thấy chúng ta có một con chó,họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn,họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên trước nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống còn họ có những cánh đống trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy.Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những láng giềng che chở cho nhau...
Đến đây người cha không nói gì cả

-Bố ơi! Bây giờ con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi - Cậu bé nói thêm

Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
..............................................
Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Thứ Hai, tháng 8 07, 2006

[Cuộc sống] Hai viên gạch xấu xí


Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.

Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: "Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!".

"Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?" - chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.

"Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao" - vị sư già từ tốn.

Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm nhưng lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.

Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.

Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ

Thứ Năm, tháng 8 03, 2006

[Cuộc sống] Cái bình nứt

Một người An Độ thường dùng hai cái bình lớn để gánh nước từ suối trở về nhà. Một trong hai cái bình này bị nứt và khi về đến nhà, nước trong bình đã bị vơi đi một nửa.
Cái bình nứt luôn buồn bã, khổ sở vì khiếm khuyết của mình.
Một ngày nọ, cái bình nứt nói với người chủ của mình:
- Tôi thật xấu hổ khi mình không làm tròn được công việc được giao. Vì tôi mà ông phải làm việc cực nhọc hơn.
Người gánh nước nói bằng giọng cảm thông:
- Trên đường về; ngươi có để ý những luống hoa xinh đẹp dọc đường không?
Dọc đường về, cái bình nứt trông thấy những bông hoa dễ thương đang hé nởi dưới ánh mặt trời. Người gánh nước nói với nó:
-
Ngươi có thấy hoa chỉ mọc ở phía đường của ngươi mà không phải là phía bên kia không? Ta đã biết khuyết điểm của ngươi. Vì vậy ta đã gieo những hạt hoa lên đó, mỗi ngày ngươi đã tưới nước cho chúng. Hai năm qua, ta đã hái những bông hoa này để tặng mọi người và làm đẹp cho căn nàh chúng ta.
Không ai trong chúng ta hoàn thiện hết. Hãy chiêm nghiệm ý nghĩa của cái bình. Đừng sợ khuyết điểm mà hãy tìm sức mạnh trong chính sự khiếm khuyết của mình.