Thứ Năm, tháng 9 23, 2010

Trung Thu



Trung Thu chẳng phải chỉ ngày mười lăm. Chẳng phải chạy long nhong, bia bọt cà phê hay những quán ăn đông nghẹt. Cũng chẳng phải bánh trái ê hề vừa ăn vừa bỏ nửa...

Mà Trung Thu đã bắt đầu từ những ngày trước đó, bằng những công việc lăng xăng, những buổi tối đói cơm chơi đùa cùng bọn nhóc mồ côi. Bằng một ấm trà cùng với đống kẹo dư lại trong balo từ chuyến đi tháng trước, một mình ngắm trăng và hơn hai mươi phút điện thoại với mami để tám...

Trung Thu, online thấy ai cũng nhớ về những hình ảnh của Trung Thu của thời thơ ấu: thả đèn gió, đèn trời,  xe đẩy từ những cái vỏ lon, lồng đèn thì được cặm cụi làm bằng tre đốn trộm, sản phẩm ra đời nào là con bướm, ngôi sao, cái tàu, máy bay rồi con cá nữa... và cũng rực rỡ bởi giấy kính đủ màu trong cái ánh đèn cầy nhỏ xíu.

Ngày đó, khi trời chỉ vừa chập tối là bọn trẻ con lại lao ra phố, tay cằm  lồng đèn hoặc xe lon của mình náo nức đi hết con đường này đến con đường khác, gặp nhau là gom lại tíu tít rồi lại cùng đi, cả đám, cả bầy, chỉ nhìn thấy thôi mà cũng vui lây khôn tả..  Và âm thanh Trung Thu không phải là tiếng kèn điện tử tẳng tằng tăng vô vị từ những chiếc lồng đèn hiện đại, mà là tiếng xe lon leng keng ồn ào cả xóm, là tiếng í ới gọi nhau của trẻ con, là những bài đồng dao vang lên không cần điệu nhạc: "Tết Trung Thu rước đèn đi chơi, em rước đèn đi khắp phố phường ..."

Đi lòng vòng khu phố chẳng thấy bọn trẻ con đâu, chẳng thấy lồng đèn ông sao lớn treo trước cửa nhà nào, cũng chẳng nghe một bài hát Trung Thu nào được hát.. Có lẽ bọn nhóc đang được đi ngắm phố phường rực rỡ với đèn led, đèn neon chớp tắt đủ sắc màu, rồi cả đèn xe máy, ô tô pha vào nhau sáng chóa. Được nghe các chàng và nàng ca sĩ hát về những chuyện tình dang dỡ, kèm những lời quảng cáo về một album sắp phát hành... Những cái mà ngày nào, đi đâu cũng thấy..

Nằm xuống nhắm mắt lại, ta nhớ về Chú Cuội, Chị Hằng trong trí tưởng tượng của tuổi thơ, nhớ lũ trẻ con ta tung tăng khắp xóm, nhớ cái âm thanh ồn ào vang dội của xe lon, và thèm được nghe giai điệu của những bài đồng dao ngày xưa ấy. Nhớ lắm :"tùng dinh dinh cắc tùng dinh dinh, em rước đèn mừng đón Chị Hằng ..."






Thứ Sáu, tháng 9 17, 2010

Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu...



Cà phê Tuấn Ngọc một đêm mất điện, chỉ còn lại lờ mờ khói thuốc trong ngọn nến lung linh cùng tiếng saxophone réo rắt của những tình khúc Trịnh Công Sơn hòa lẫn với tiếng mưa nghe buồn vời vợi..

Phía trước mặt bao trùm là bóng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng loe loét từ những ngọn nến như những niềm hy vọng nhỏ nhoi để ta có thể bám víu vào một cái gì đó mơ hồ mà tin rằng nó còn có thể sáng nhiều hơn thế. Nhưng ta đã không biết rằng ngọn lửa nhỏ nhoi kia rồi sẽ tắt, trả lại cho màn đêm bóng tối bao trùm - cái mà vốn dĩ đã thuộc về nó từ lâu.

Ở đời này hợp rồi sẽ tan là lẽ bình thường, phải biết rằng gặp một bữa là vui mừng một bữa, thà xa nhau mà trong lòng vẫn yêu thương nhau còn hơn ở gần mà cách xa diệu vợi.. Dẫu biết là như thế, cũng đã chấp nhận rồi mà sao vẫn nghe nhoi nhói trong tim.

Thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn của cuộc đời, lại vướng vào cái vòng lẩn quẩn khác của tình yêu, để rồi  "lần mò leo mãi không qua được vách sầu..."

Khi quay đi và có thể mỉm cười, ta biết rằng yêu là hạnh phúc khi cho đi chứ không hẳn là khi nhận lại. Ta đã có thể ngẩng mặt và nói với đời rằng: Này đời, ta có một tình yêu đủ lớn, và trái tim ta đã thắng đấy thôi...  :)

Trống rỗng



Chuyện nên làm và chuyện không nên làm thì cũng đã làm cả rồi. Chẳng còn gì để nuối tiếc. Con đường dài phía trước vui hay buồn giờ chỉ còn riêng một mình em bước, nhưng sẽ còn hoài một ánh mắt dõi theo.

Cuộc sống đầy những trái ngang, ta nhận ra dù có ngồi oán trách thì đời vẫn thế.. Đừng trách ta không đấu tranh, ta đã và vẫn đang làm đấy thôi, nhưng được gì khi ta không phải là người quyết định ?

Cảm giác của tình yêu là cùng khóc, cùng cười và thậm chí có thể chết vì nhau.. Người ta nói yêu nhau và chỉ muốn có được nhau, còn với ta điều ấy sao khó khăn quá đỗi

Có những ngày ta rơi vào cảnh cô đơn, vật vã, không khóc, không cười, không có sức lực, không còn tiền tin, không còn nghĩ suy, không biết làm gì, đi đâu? về đâu? vô định... Ta nhận ra rằng cuộc sống vốn dĩ đã có những quy luật riêng của nó, cái mà lý trí luôn thắng con tim, và dù kẻ thua luôn đau và dằn vặt vẵn phải gắng nhoẻn miệng cười để nuốt lệ vào tim.. Người ta cho đó là cuộc sống.

Biết rằng không giữ lại em ta đã tự đánh mất đi bản thân mình, nhưng ta thà như vậy còn hơn...

Ta lạnh nhạt, dễ yêu rồi dễ quên, nhưng ta cũng yếu mềm, vì ngày đó một cái tựa đầu cũng đã làm ta chới với bao ngày đấy thôi..

Nơi này đường vẫn đông, người vẫn vui, cuộc sống vẫn đua chen hối hả, nhưng với ta nơi này giờ sao ảm đạm quá.. Đời ta là những chuyến xe, rồi ta lại lên đường, biết đâu ta lại kiếm tìm cho ta hạnh phúc..

Thứ Năm, tháng 9 16, 2010

empty

...

Thứ Bảy, tháng 9 04, 2010

Say




Khi ta say
Là khi ta thật tỉnh...
Và đời say
Đời điên đảo quay cuồng
Đời đam mê
nhưng mang nhiều giả dối
Để lòng người
muôn kiếp vẫn đơn côi

Ta sẽ say...
Để đời là vô nghĩa
Và tim mình 
Sống lại những niềm riêng
Ta sẽ say...
Để đêm tròn mộng mị
Chẳng giật mình
Bỡ ngỡ giấc mơ hoang..

Thứ Sáu, tháng 9 03, 2010

2 tháng 9



2 tháng 9 của tôi bắt đầu từ không giờ, sau một đêm hát ca khàn giọng, giải tỏa phần nào những bức bối trong lòng.
2 tháng 9 của tôi là lúc một giờ hơn, khi mà tôi phải nói ra những lời làm đau lòng người khác, nhưng đó là điều tôi cần phải nói lúc này.
2 tháng 9 của tôi là bốn giờ ba mươi sáng đón taxi ra cầu Thủ Thêm để chụp bình minh nhưng lại lủi thủi quay về trước khi trời kịp sáng.
2 tháng 9 của tôi là một ngày ít làm ít nói, ngồi cà phê sáng chỉ để kiểm tra mình đã bỏ qua bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn của mọi người.
2 tháng 9 của tôi là một đêm vác máy ảnh long nhong ngoài phố lồng đèn và gặp được một vài người bạn cũng lang thang..
2 tháng 9 của tôi là một bình trà nóng lúc mười giờ đêm, tự chửi mình về những lỗi lầm đã gây ra cho người khác và chửi đời vì quá trái ngang..
2 tháng 9 của tôi là những ước vọng người yêu tôi và tôi yêu rồi sẽ hạnh phúc nhiều hơn, được đền đáp nhiều hơn mất mát và nỗi đau đã gánh chịu..
2 tháng 9 của tôi là phải suy nghĩ phải làm gì để hết ngày mai.. Có lẽ lại cà phê rồi vác cần đi câu cho lòng thanh thản và cũng để kiểm điểm lại cuộc đời mình...

Thứ Tư, tháng 9 01, 2010

...

Trưa, giật mình tỉnh giấc, bỗng thấy trống trải lạ thường..
Ngoài trời đang mưa, lòng thì buồn hiu hắt, chẳng biết phải làm sao..
Gục gã...