Thứ Hai, tháng 4 04, 2011

Chiều nhẹ



Lâu rồi, cũng hơn 2 tháng từ hồi trước Tết cho đến giờ mới lại cà phê một mình như thế này, cảm giác thấy mình vẫn như xưa, không có gì thay đổi..

Ở Tuấn Ngọc những buổi chiều tà chủ nhật như thế này vắng ngắt.

Trời mờ mịt dần, nhấn chìm hết những âm thanh réo rắt của lũ gà và chim đang dáo dát, lao nhao tìm chỗ ngủ.. Đây có lẽ là nơi gợi lên cái cảm giác gần gũi, yên bình nhất mà mình được biết giữa cái sài gòn ồn ào và náo nhiệt này. Chui vào đây nhăm nhi ly cà phê, hút thêm điếu thuốc rồi thả hồn theo tiếng saxophone của Trần Mạnh Tuấn: "Gọi nắng trên vai em gầy..." thì cái tâm trạng nó tuyệt vời không biết tả làm sao..

Lâu rồi không làm gì, vì không muốn làm gì nữa, cứ để ngày tàn tàn trôi qua theo những ly cà phê, rồi thấy như ngày vẫn qua chậm quá, gửi thời gian vào những cuộc vui bét nhè mới thấy thời gian qua rất nhanh, nhưng ngày phía trước vẫn còn rất rất dài, không biết làm sao mà cho hết ...

Rồi hôm qua, một ngọn lửa nhỏ đã nhen nhóm trong lòng, có nghĩa là có một chút gì đó để kéo mình trở lại, lại có lại niềm tin.

Công việc bắt đầu ứ đọng lại sau hai tháng rong chơi, có lẽ phải trốn đi đâu đó vài hôm để nghỉ ngơi và chú tâm làm cho hết một mớ việc lằng nhằn, rối ren, phức tạp này thôi..

Đi đâu nhỉ Phú Quốc, Côn Đảo hay Nha Trang ?