Chủ Nhật, tháng 9 09, 2012

9/9/2012

Biến cuộc sống thành một vở kịch dài không kết, ta diễn hay đến nổi không nhận ra mình là một vai diễn của cuộc đời

Người không đứng ngoài mưa không cảm giác hết những tái tê mà người kia hứng chịu.

Mưa đêm, những tiếng lách tách của cuộc đời, những tiếng gầm giận dữ như muốn tuông ra những bức bối trong lòng

Những con mắt nhìn thấy tôi vui, hạnh phúc. Một số còn lại cười nhạo khinh khi.

Cố gắng từng chút một, lầm lũi bước qua những vết cắt đau thét người. 

Vết thương sẽ không lành theo thời gian nếu không có những liều thuốc dành riêng cho nó

Cố gắng biến mình trở nên vô cảm để rồi chẳng còn cảm nhận được cuộc sống này vất vả đến nhường nào.

Cố gắng vỗ giấc vào đêm, nhưng lại là đêm trắng.

Cố gắng bước qua nhưng chẳng thấy chân trời.

Chơi vơi giữa một khoảng mênh mông rối rắm.

Ai cho tôi tấm vé quay về.