Thứ Tư, tháng 12 06, 2006

ban, Entry for December 06, 2006

Nhắn tin hỏi thăm Ngọc lại biết N đang buồn, tội cho N khi phải rơi vào hoàn cảnh vậy nhiều lần, mình hiểu rõ khi gia đình lục đục thì buồn biết bao nhiêu...

Quen nhau qua những dòng tin nhắn, tuy chưa một lần gặp mặt nhưng đã hơn hai năm rồi mình coi N như một người bạn thân thật sự, qua những lời khuyên, những lời chia sẽ rất chân tình ( chứ chẳng phải vì bạn có có cái tên giống một người..)

Mình biết được đã bao lần N gặp phải những điều khó khăn trong cuộc sống, chuyện gia đình và những tình cảm riêng tư, N đã vượt qua, nhưng lần này thấy N sao chán nãn và bi quan, buồn và lo cho N, không biết N có vượt qua nó hay không ?

Trong cuộc sống có những lúc gần như mình tuyệt vọng, nhưng hãy cứ tin cuối đường hầm tối tăm kia luôn là một chân trời rộng mở, tương lai còn rất dài, có vượt qua khó khăn mới thấy được cuộc sống này còn ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, hãy cố gắng sống vì mình và cả những người đang thương yêu lo lắng cho mình nữa. Cố lên nhé N ...

Thứ Hai, tháng 12 04, 2006

Ngoc, Entry for December 04, 2006




Luồng gió lạnh len qua cửa sổ thấm qua cả tấm chăn dày làm mình tỉnh giấc. vậy là bắt đầu một mùa đông thật sự, cứ tưởng rằng năm nay đông không đến nhưng rồi làn không khí lạnh đầu tiên cũng đã tràn vào phòng, lành lạnh trên da.
Buổi sáng Sài Gòn trời vẫn gây gắt, nắng cháy da, ngắn hơn thường ngày gấp bội, ông trời hình như muồn nắng cho hết ngày hôm nay để ngày mai nhường chỗ cho một mùa đông se lạnh.
Ba mươi phút từ Sài Gòn chạy ra Thủ Đức, ngồi tựa mình trên chiếc ghế bố trong quán cafe quen thuộc lúc xưa, nhìn cảnh vật vẫn thân quen, sắc thái mùa đông vẫn vậy … bao nhiêu kỷ niệm hiện về, mình như sống lại một ngày xưa xa xôi ấy.
Giờ này có lẽ Ngọc đang ở một nơi rất xa, cũng có khi là một nơi nào đó rất gấn, mà chắc là nơi đó không chất chứa những kỷ niệm u buồn của những ngày mùa đông năm cũ..Anh nhớ rất rõ cái ngày cuối cùng gặp nhau, khi nghe Ngọc nói :”Ngọc phải ra đi, đến một nơi nào đó không có hình ảnh của Anh, của những ngày yêu nhau, để quên, hoặc giả vờ quên mối tình đầu tiên của Ngọc”, lúc đó tim anh như có ngàn vết kim đâm, đau nhói. Tối đó tin nhắn cuồi cùng anh gởi cho Ngọc, anh đã quyết định mình mới phải là người ra đi, nhưng Ngọc đã giữ quyết định của mình. Rồi cả hai cùng rồi khỏi nơi này, quên đi bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của một mới tình thật đẹp.
Sinh nhật mỗi năm, anh điều nhận được tin nhắn chúc mừng từ một số mày không quen, với cách nhắn tin đó, anh biết là của Ngọc nhưng anh đã không hồi âm, giữ đúng lời mình đã hứa. Con người lạnh lùng quá phải không ?.
Những lúc suy tư, suy nghĩ lung tung, có những lúc anh đã nghĩ về Ngọc, nhưng chỉ thoáng qua. Cho đến tận hôm nay, khi ngồi lại chỗ này, vẫn vị trí này, vẫn hàng cây này, vẫn hồ cá này, vẫn bản nhạc ngày ta chia tay, lòng anh lại buồn vời vợi
" When lights goes down,
I see no reason for you to cry,
We've been through this before in every time,
In every season, God knows I've tried
So please don't ask for more
Can't you see it in my eyes
That this might be our last goodbye

Carrie, Carrie,
things they change my friend
Carrie, Carrie,
maybe we'll meet again, somewhere above

I read your mind,
With no intentions of being unkind,
I wish I could explain it all takes time,
whole lot of patience,
If it's a crime, how come I feel no pain
Can't you see it in my eyes
that this might be our last goodbye 
"


Giờ này Ngọc có nghĩ về anh ?, có nhớ về những kỷ niệm lúc xưa ngày vui vẻ bên nhau ? Anh thì nhớ lắm, bao nhiêu kỷ niệm điều hiện rõ tất cả về đây,và có lẽ anh đang khóc, nước mắt đang đọng xuống nghe mằn mặn trong môi. Nhưng có lẽ chỉ chút nữa thôi, khi anh bước chân ra khỏi quán này, những kỷ niệm ngày xưa, nhũng cảm xúc lúc này điều sẽ tan đi hết, anh sẽ không trở lại quán café này một lần nào nữa, để mãi mãi quên đi một người con gái, một tình yêu với những giây phút tuyệt vời mà không ai nghĩ đến một ngày nó lại có một kết thúc đau buồn đến vậy..
" Can't you see it in my eyes
that this might be our last goodbye
Carrie, Carrie,
things they change....carrie...carrie...
Carrie, Carrie,Carrie
maybe we'll meet again, o somewhere above
when lights goes down
"
Kết thúc bài hát ngày xưa, anh lai bắt đầu sống trong bao nhiêu nhịp điệu mới, chào Ngọc, chào tình yêu của những ngày KTX xa nhà..