Thứ Tư, tháng 10 26, 2011

Rỗng...



12/10/2011
Cả ngày mưa nên trời về đêm lành lạnh. Thèm trà, cặm cụi đi pha, xong rồi lại thấy trống trãi quá, thiếu thiếu một thứ gì, như là tri kỉ ?
Lất phất mưa, đèn đường phía dưới nhà cũng chập chờn khi mờ khi tỏ. Tách trà nóng chỉ giữ được ấm môi,  không giúp được gì cho cái đầu nguội lạnh.
Đường vắng, phòng vắng, lòng cũng vắng. Ngã người trên ghế, nhắm từng ngụm trà và chợt nhận ra mình đang rỗng: không ý tưởng, không đam mê, và không còn khao khát..

 18/10/2011
Thử lại.
Những đêm trắng căng đầu với những vấn đề tìm hoài không ra giải pháp, những ấm trà pha rồi quên uống và ngủ gật trên bàn...

25/10/2011
Kết quả là những gì đã đoán được. Làm mặt tỉnh, gắng gượng cho qua một ngày.
Khuya, là khi không thể nào gượng ép được bản thân, những chán nản như cứ tuông ra, hai tay như muốn vò nát mớ hỗn độn trong đầu, vô dụng...

Nhiều người vẫn tưởng người khác ngô nghê, nên vẫn thích nhảy múa, diễn nhiều trò trước mắt. Vui, cười mà lòng sao nhoi nhói ...

Đã quá tận tâm, cố gắng đến ko còn khả năng thì không có gì phải hối tiếc.

Máy ảnh, ống kính đã mốc meo, cần câu xếp xó, áo khoác và khăn cho những chuyến đi cũng đã bị vùi vào một góc... Cảm hứng, niềm tin, khao khát, đam mê đã bỏ đi đâu và bao giờ trở lại ?

Muốn hét thật to, muốn nhìn biển đêm dưới trời nhiều sao sáng để lắng nghe tiếng sóng trong lòng ta có còn như dạo trước.. Và chỉ mong sao ta đừng đánh cả mất tâm hồn ...