Chủ Nhật, tháng 11 07, 2010

Tháng mười một và mưa

Tháng mười một, đông chưa đến, trời thì vẫn mưa, cái mưa thu ương bướng còn vươn mãi cho đến bây giờ..

Sáng trong xanh, trưa đến xế chiều lại đổ mưa, có được vài hôm mưa phùn còn lại là mưa bong bóng dai dẳng đến đêm làm kẻ thất tình rủ rượi, người đang yêu thì lại nhớ đến hư hao..

Buồn thì buồn nhưng không ai lại ghét mưa, yêu mưa càng nhiều lại càng biết yêu nhiều thứ, vì trong mỗi cơn mưa ta lại có một thứ để nhớ về..

Lâu lắm rồi, mưa lúc đó xưa thật xưa, ở quê lúc ấy đường đất, mưa xuống đất hóa sình lầy, bọn con nít thích cởi truồng tắm mưa, nô đùa bên những vũng nước đầy sình đất ấy.. Nhà cả lũ ven sông, nên sau trận sình đất là lại tiếp tục nhảy ùm xuống sông nghịch nước vì mỗi khi mưa thì nước sông ấm đến lạ thường. Còn nhớ hay trộm dừa khô của ngoại, hai trái dừa khô cột lại với nhau là thành cái phao bơi.. Rồi nhớ cả những trận đòn nức nở khi trốn mẹ đi tắm hết cơn mưa dài đến nỗi về nhà người run bần bật, lạnh tím cả chân tay..

Ở cái tuổi vừa biết yêu, mưa làm người ta lãng đãng, nhớ mưa là nhớ về một vài bài hát khi ngồi bên bờ hồ nghe mưa tí tách, là những buổi đèo người yêu phía sau gồng người đạp xe vội vã trong mưa. Là những ngày tan học sớm nhưng lại mắc mưa không về được, trú lại trước lớp hoặc dưới mái nghiên ven đường, đứng cạnh người yêu, muốn một cái nắm tay mà chẳng dám..

Thời đại học, mưa gắn với nỗi buồn nhớ nhà hiu hắt, nằm trên căn gác gỗ nghe mưa mà muốn lập tức khăn gối quay về. Nhớ cha mẹ, bạn bè, và nhớ mưa ngày trước.. Khi quen dần với nỗi buồn nhớ quê, thì là lúc nổi buồn của tình yêu ập đến, mưa làm cho nổi buồn yêu thương ấy nhân lên gấp vạn lần..

Mưa bây giờ thì gắn nhiều hơn với nỗi lo, lo mưa nhiều người yêu đi làm vất vả, lo mưa hoài quán xá buôn bán hẩm hiu, lo mưa to quê ngoại mất mùa, rồi sợ lũ quê bạn mình lại ngập... Thành ra mưa đôi khi cũng có cảm xúc thoáng qua rồi lại mất, vì cuộc sống vốn rất bộn bề...

Nhớ dạo ấy ở quê, cứ mỗi khi mưa xong, đêm xuống bọn ễnh ương, nhái ngóe thi nhau ca hát, đứa "ồng" đứa "ênh", đứa kêu "e é", vào mùa hạ lại có thêm tiếng lũ dế gáy "re re, réc réc".. nghe não cả lòng không sao chịu được. Vậy mà sao giờ đây ta nhớ những âm thanh kia đến vậy, thèm lắm muốn được nghe lại một lần...

Giờ ở Sài gòn này ta cũng vẫn thích mưa, người ta nói mưa sài gòn đỏng đảnh như một cô gái mới lớn cũng chẳng sai, chợt mưa rồi chợt nắng, đôi lúc cùng một con đường mà nơi mưa đầm đìa còn nơi khô ráo.. Cũng chính vì cái đỏng đảnh đó mới làm dịu đi cái nóng nảy của chàng trai Sài Gòn đầy nhiệt tính.. Trong mưa mới thấy cái ồn ào, bon chen, xô bồ hằng ngày của Sài Gòn đâu mất, chỉ còn đọng lại cảm giác bình yên, nhẹ nhàng bên những tán me xanh rờn trong mắt, len lỏi vào từng kẻ lá, len lỏi vào hồn của những kẻ suy tư..

Ờ thì.. Sài Gòn thương nhớ những ngày mưa...