Thứ Ba, tháng 12 23, 2008

Entry for December 23, 2008

và đến khi mình hiểu rằng vì sao có đôi khi đời thèm như gió đi hoang ...

Thứ Năm, tháng 12 04, 2008

[Cuộc sống] Ngư phủ hả dạ

 Ngư phủ hả dạ





Một doanh nhân giàu có kinh ngạc khi thấy một ngư phủ nằm sóng soài bên cạnh chiếc tàu đánh cá và phì phà ống píp. Doanh nhân hỏi:
- Tại sao ông không đánh cá ?
- Bởi vì tôi đã đánh đủ cá cho ngày hôm nay rồi - Ngư phủ trả lời.
- Tại sao ông không đánh thêm đi ?- Doanh nhân hỏi thêm.
- Đánh thêm để làm gì ?- Người đánh cá trả lời.
- Ông có được nhiều tiền hơn. Với số tiền đó, ông có thể trang bị thêm một động cơ cho chiếc tàu của ông, rồi ông có thể đi ra xa hơn ngoài khơi đánh được nhiều cá hơn. Nhờ đó ông có thề mua thêm nhiều lưới đánh cá. Và những lưới đó mang lại cho ông nhiều cá và nhiều tiền. Chẳng mấy chốc ông có thể dư tiền để mua hai chiếc tàu... và có thể cả một đoàn tàu đánh cá cũng nên. Rồi ra ông sẽ trở thành một người giàu có như tôi đây.- Doanh nhân trả lời.
- Khi đó tôi sẽ làm gì nào ?- ngư phủ hỏi.
- Ông sẽ ngồi không và vui hưởng cuộc đời.
- Vậy ông tưởng bây giờ tôi đang làm gì đây ?
..........
Duy trì nguyên vẹn khả năng sống hạnh phúc thì khôn ngoan hơn là lăn xả kiếm thật nhiều tiền.

Ráng cày cho đủ số rồi về ôm máy ảnh, sống vui thú điền viên :))

Thứ Ba, tháng 9 02, 2008

Entry for September 02, 2008

Nhức đầu, nên cafe, hút thuốc, nghe gúitar hòa tấu và ngắm mưa rơi...

Tối qua trên xe, lại thêm một bé hỏi mượn cái vai và ôm mình ngủ. Thức dậy mượn đt mình bấm bấm, nhắn tin vào số của nó hay sao í... tụi 9x dạo này ...

2-9. Chiều, công việc vẫn còn, trời vẫn mưa, nhạc vẫn tằng tắng tăng, nhưng thuốc và cà phê đã hết.. Chẳng biết làm gì, vác máy ra chụp mưa.

Nhận được tin nhắn : "cám ơn anh vì cái vai". Trong đầu bây giờ chỉ có số 7 và số 15 ..

Thứ Ba, tháng 7 29, 2008

[Cuộc sống] Bức tranh

 Bức Tranh




Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.
Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.
Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.
Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:
- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.
Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:
- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.
Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.
Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.
Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết- những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.

Thứ Năm, tháng 7 10, 2008

Băt đầu cuộc chơi :)

Sau gần 2 tháng chuẩn bị về ngoại giao, học hỏi kinh nghiệm của các đàn anh, các thầy, cũng như chuẩn bị đủ số vốn cần thiết, thì giờ đây mình đã sẵn sàng cho bước đi thực sự vào thế giới chứng khoán, chấm dứt 1 năm nghiên cứu, tìm hiểu cái thị trường ck Việt Nam đầy biến động, lúc lên lúc xuống này. Cám ơn các kho bạc tư nhân đã giúp mình vay vốn không trả lãi trong giai đoạn này :)

Tháng sau sẽ là một tháng bận rộn hơn tháng này. Giờ đây không còn cảnh tự do ở nhà làm việc nữa mà phải vào công ty, rời khỏi công ty lại cắm đầu vào công việc kinh doanh, mệt :(, tối về đến nhà lại lăn ra ngủ, có 1 bộ phim mà coi cả tuần rồi chưa xong

Lâu rồi không về thăm ba với má, cuối tuần này tranh thủ bay về thăm nhà, sẵn dự đám cưới của em gái. Nó mới 18 tuổi, cưới sớm không nói gì, chỉ ngặt một nỗi gia đình cứ hỏi " em mày cưới đó, khi nào tới mày?", trời ơi, có một tình yêu còn giữ không xong, cưới với hỏi nỗi gì không biết, con trai một khổ vậy. Mà nghe nói chồng của em mình cũng thuộc hàng đại gia, hai đứa không biết nhau, chỉ do gia đình mai mối, không có tình yêu thì cưới cái gì không biết nữa, lo cho nó ...
Alex lên hình cũng đẹp trai phếch, mà mình thì xấu hẳn đi, không biết vì sao :((
hình của 3 giám đỗc : giám đốc phần mềm Lai cò, giám đốc thiết kế Linh và tổng giám đốc Alex =))

Thứ Năm, tháng 6 19, 2008

Rảnh đêm

Cả ngày rong ruổi hết quán cà phê này đến quán cà phê khác, khi về đến nhà chỉ muốn nằm lăn ra ngủ một giấc thẳng cẳng cho đến sáng, cũng may những người mình quen biết chủ yếu yêu ngồi quán cà phê, chứ quán nhậu chắc mình chết sớm...

Đúng là đi quan hệ chẳng đơn giản tí nào,lúc nào cũng phải theo tâm trạng của những người ngồi đối diện, nhiều khi mệt lã người, căng thẳng, cau có, nhưng cũng phải tươi mặt lên, cười cười nói nói. Đêm về, trút hết những bực bội buồn phiền lên các nhân vật trong game.

Hai giờ sáng, vẫn miệt mài ngồi gõ gõ cho xong đống code, chat với một cô bé chưa biết mặt, chỉ biết là mê truyện tranh, và thức cả đêm để xem truyện tranh. Cũng vui, có bạn để chat trong đêm.

Dạo này ít cà phê với tụi bạn, vài đứa ở quê lên học hẹn gặp mà cũng chưa gặp được, mấy đứa hiểu mình thì vui rồi, có những đưa ko hiểu lại trách móc, thôi kệ vậy, xem như mình có lỗi, cà phê vui chơi lúc nào chẳng được, công việc vẫn quan trọng hơn. Những lúc rảnh thì chỉ muốn ngồi một mình, không nghĩ ngợi gì để tâm trạng thoải mái hơn.. Tuần sau đi Sin công tác, chẳng muốn đi nhưng sếp bảo phải đi cùng, công việc bù đầu, đi một tuần về chỉ có cách cắm đầu làm 24/24 thì mười ngày mới xong nổi. Chán.

Tới đâu hay tới đó vậy, giờ coi phim Nobita's the night before wedding chờ trời sáng để ngắm bình minh :)

Thứ Sáu, tháng 1 25, 2008

Through The Year

Đêm, nghe văng vẳng bên tai khúc tình ca ngày trước, từng khúc nhạc du dương hòa lẫn vào tiếng radio rè roẹt.

Em báo có tin vui : ra giêng em cưới. Đôi mắt long lanh như cho tôi biết trong em đang ngập tràn hạnh phúc.

Tối nay radio không phát bài nhạc cũ. Tôi ngồi vẽ lại đôi mắt em, nét vẽ cứ run run. Vẽ xong… nhìn chẳng giống. Lâu lắm rồi tôi không vẽ…

Sáng, một mình vào quán cà phê bên bờ hồ vắng mà ngày xưa tôi và em thường ghé vào mỗi khi tan học. Gọi cà phê và một ly cam vắt, tưởng chừng như em đang ngồi cạnh. Những cơn gió tháng mười hai làm mặt hồ không thôi gợn sóng. Xa xa có đôi cánh chuồn đùa nhau trên nước…

Em nhắn tin, hẹn gặp ở một quán cà phê mà tôi không biết, phải gọi điện hỏi bạn bè. Đến nơi, một quán cà phê sang trọng, em ngồi bên cửa sổ, mắt xa xăm nhìn về phía chân trời…

Em uống capuchino tôi thì đen đá.. Mười lăm phút tôi gần như im lặng, em nói nhớ… và vẫn nhắc hoài chuyện ngày xưa. Em mở laptop, cho tôi nghe bài hát đó, em hát và ghi âm…Nước mắt lắng trên mi em, tự nhiên tôi nghe tim mình đau nhói.

Năm nay tháng mười hai sẽ không còn lạnh nữa, vì lửa đã nhóm lại trong tim. Ngày cưới em, có lẽ tôi đang ở một nơi rất xa nào đó, chẳng biết nơi nào, ở đó có một quán cà phê bên bờ hồ vắng, có chuông gió, có hoa ti-gôn, hàng dương liễu, ghế dá dưới tàn cây bạch đàn xanh ngát, một mình tôi, cà phê, ly cam vàng và bản tình ca em hát…

Đêm nay, tắt đèn, mở hết các cửa, nhắm mắt lại lặng im trong bóng tối, cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi vào người. Trái tim băng giá lại đang đập được những nhịp yêu thương …

Thứ Ba, tháng 1 22, 2008

[Cuộc sống] Tờ giấy trắng


Tờ giấy trắng



Có một lần, tại một trường trung học, ngài hiệu trưởng đến gặp các em học sinh để nói chuyện. Trong khi nói, ông giơ lên cho các em thấy một tờ giấy trắng, trên đó có một chấm tròn đen ở một góc nhỏ, và hỏi:
- Các em có thấy đây là gì không?
Tức thì cả hội trường vang lên:
- Đó là một dấu chấm.
Ngài hiệu trưởng hỏi lại:
- Thế không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng cả ư?
Và ngài kết luận:
- Thế đấy, con người luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt, mà quên đi tất cả những phẩm chất tốt đẹp còn lại. Khi phải đánh giá một sự việc, hay là một con người, thầy mong các em sẽ chú ý đến tờ giấy trắn nhiều hơn là những vết bẩn có trên nó.