Thứ Hai, tháng 5 28, 2007

Entry for May 28, 2007

Những cái mâu thuẫn luôn diễn ra trong cuộc sống, nhiều cái “đáng lẽ” cứ xảy ra : đáng lẽ mình là một tên họa sĩ, đáng lẽ mình trở thành một nhà kinh doanh, đáng lẽ mình là một sinh viên y khoa, đáng lẽ mình đã là một sinh viên bưu chính, đáng lẽ mình đã là một công chức nhà nước, đáng lẽ mình đã theo java, đáng lẽ mọi thứ đối với mình điều tốt đẹp... Những cái lắc đầu của mình đã đưa mình sang một con đường khác, những suy nghĩ thiếu thận trọng đã làm mình mất đi những cái mình đáng ra đã có, đã tốt đẹp đói với mình

Rồi mình im lặng, sự im lặng của mình càng làm rối thêm cái đống tơ vò vốn dĩ lâu nay đã rối. Những mối quan hệ, tình cảm đi vào bế tắt.
Khả năng giải quyết vấn đề không nhanh nhẹn, IQ càng xuống tệ, N nhận xét như thế. Đó là kết quả mình gặt hái được sau một thời gian dài chay lười, mất định hướng, hoặc những định hướng vu vơ..


Giờ đây mình còn lại gì, ngoài những đêm trắng gặm nhắm nỗi buồn, tâm hồn vật vã. Trắng tay...
Đôi khi, một mình ngồi nghĩ ngợi vẫn vơ, tuyệt vọng...
Ngọn lửa khát khao không còn nóng bỏng... thèm một cái gì đó mông lung
Ngoài kia, trời lại sáng, một tuần nữa lại bắt đầu...

Thứ Bảy, tháng 5 19, 2007

[Cuộc sống] Chuyện nhà rùa




Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của mình, chúng đã mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Mất thêm hai năm nữa để tìm ra một chỗ cắm trại. Rồi thêm sáu tháng để dọn dẹp và bày biện các thứ.

Nhưng rồi gia đình Rùa phát hiện ra rằng chúng đã quên mang theo muối. "Một chuyến picnic mà không có muối thì chẳng còn gì là thú vị", gia đình nhà rùa đồng ý với nhau như vậy.

Sau hơn một tháng tranh cãi, cuối cùng một con rùa trẻ nhất, nhanh nhẹn nhất được giao nhiệm vụ quay về nhà lấy muối.

Vừa nghe vậy, con rùa được chọn đã bật khóc the thé, run rẩy thân hình trong chiếc vỏ, giãy nảy từ chối.

Rốt cuộc, nó cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện: gia đình rùa không được phép ăn bất cứ thứ gì trước khi nó quay trở lại.

Họ nhà rùa đành phải đồng ý và con rùa nọ bắt đầu lên đường.

Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà con rùa nọ vẫn chưa quay lại. Rồi năm năm… chín năm, rồi mười bảy năm…

Cuối cùng rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếng bánh sandwich cho đỡ đói.

Đúng lúc đó, con rùa vắng mặt mười bảy năm qua đột ngột thò đầu ra từ một lùm cây, hét lên the thé:
- Đó… đó… tôi biết mà! Tôi biết là mọi người sẽ không đợi mà sẽ ăn trước khi tôi quay lại mà. Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đâu…

Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để chờ đợi người khác thực hiện những điều mà chúng ta mong đợi.

Rồi chúng ta quá lo lắng về những gì người khác đang làm đến nỗi không tự làm gì cho chính bản thân mình!
Chúng ta có giống con rùa trong truyện không nhỉ ??

Thứ Sáu, tháng 5 11, 2007

[Cuộc sống] Con lừa


Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Con vật kêu la hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.

Ông nhờ vài nguời hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người chúng ta. Cái quan trọng là phải biết tận dụng, dám đương đầu, hãy xem mỗi vấn đề ta gặp phải là một hòn đá để ta bước lên cao hơn trong cuộc sống này...

(Đừng giận khi có ai gọi ta là đồ con lừa, vì chỉ có con lừa mới không phân biệt được giữa người và lừa ^^)