Thứ Bảy, tháng 8 28, 2010

Mưa Thu

 Mưa thu






Tháng bảy nhạt nhòa, những cơn mưa đầu mùa đã bắt đầu rả rít...
Ngoài kia, lất phất mưa thu đem về nhè nhẹ, rớt lại trên những đóa cúc vàng, đọng mãi lung linh..
Một sớm ban mai, thu về trên áo trắng, nắng nhạt vàng, mướt rượt tóc em bay.
Trưa đến, phóng vụt vội vàng đến quán cóc công viên, nghe tiếng gió xua sao lòng xao xác
Tối về, gạt mình vào giấc chiêm bao, thấy em tươi cười xa khuất.
Ngày ngày, chỉ thấy cô đơn, buồn, thương, tiếc nhớ, đến ai.. một người...

Lai, mưa thu 2008

Thứ Hai, tháng 8 23, 2010

Nếu đêm này không ngủ



Nếu đêm này không ngủ
Ta nằm đếm thời gian
Mong cho trời mau sáng
Để lại thấy nắng vàng

Nếu đêm này không ngủ
Đủ để vẽ cuộc đời?
Qua bao ngày rong ruổi
Giờ mỏi gót buông xuôi

Nếu đêm này không ngủ
Ai lại nhớ về ai
Trong những ngày ngây dại
Tiếng thở dài đêm thâu..

Nếu đêm này không ngủ
Biết đi về nơi đâu
Ngoài đường xa vắng lặng
Giọt nước mắt lặng sầu

[ 22/08/2010 ]


Thứ Bảy, tháng 8 21, 2010

Yêu thương không trọn vẹn..



Thương và yêu khác nhau như thế nào? Đã bao lâu rồi tôi tự hỏi mình và hỏi nhiều người như thế. Có được nhiều câu trả lời, tôi tiếp tục nhìn vào cuộc sống để kiểm chứng những gì mình đã biết.

Một khái niệm chung: thương hay yêu điều cùng để diễn tả tình cảm lo lắng, quan tâm, và trách nhiệm của mình giành cho người khác như gia đình, anh em, vợ chồng, con cái, và những người xung quanh..

Tôi  loanh quanh trong cái khái niệm đó với suy nghĩ tình yêu hay thương gắn liền với trách nhiêm: thương cha mẹ nên ta phải có trách nhiệm với cha mẹ, thương con cái nên ta phải có trách nhiệm với con cái, thương vợ hay chồng nên ta phải có trách nhiệm với vợ hay chồng... và ngược lại.  Cho đến một hôm tôi nghe được một câu nói, cái câu mà ai cũng biết nhưng có mấy ai tìm hiểu hay quan tâm nó làm gì khi mà người ta không phải người trong cuộc. Là: Tình yêu sét đánh !

Tôi lại đi hỏi mọi người: có hay không cái gọi là " Tình thương sét đánh"? Họ bảo không, phải là " Tình yêu sét đánh" chứ.. Tôi lờ mờ hình dung ra được hình ảnh của mình yêu.
....

Hà nội, một buổi sáng mùa thu, tôi và bác nhâm nhi ấm trà bên Hồ Tây khi màn sương còn chưa tan hết. Lần đầu tiên tôi và bác gặp nhau cũng ở nơi này, khi mỗi người một ấm trà, một mình nhìn xa xăm nơi đâu đó. Có lẽ hai ánh mắt gặp nhau ở một nơi gọi là đồng cảm rồi kết thành bạn với nhau, trở thành tri âm lúc nào chẳng biết.

- Bác này, các có thương bác gái không?
- Có chứ, phải thương mới sống được đến bây giờ.
- Vậy bác có yêu bác gái không?
- Có chứ.. Sao mày hỏi thế?
- Con chỉ muốn biết yêu và thương có khác nhau không.

Bác lặng im, thuốc trên môi tàn nhanh hết điếu này đến điếu khác, trầm ngâm :

- Mày thấy cuộc sống của bác thế nào?
- Tuyệt vời: thành đạt, có địa vị xã hội, có bác gái hiền hậu, các anh chị con bác cũng thành đạt giỏi gian, giờ bác cũng chẳng còn gì để lo nghĩ.. Nhưng vẫn thấy có tâm tư gì đó sâu kín lắm trong đôi mắt bác.

Bác lại lặng im thật lâu, đưa chung trà lên môi mà chẳng uống,

- Vì bác luôn nghĩ về một người, người yêu xa xưa lắm rồi nhưng chẳng thể nào quên được.
- Nhưng giờ bác vẫn yêu thương và hạnh phúc với những gì bác có được với bác gái đó thôi?
- Ừ, nhưng nó không trọn vẹn, tình yêu của bác với bác gái được nuôi dưỡng bằng tình thương, bằng gia đình và trách nhiệm..

Bác thở dài, chưa bao giờ thấy bác như thế trước đây ..

- Chuyện của bác và người yêu cũ như thế nào?
- Chuyện lúc đôi mươi, yêu nhau lắm nhưng vì hoàn cảnh mà không đến được với nhau. Cho đến bây giờ bác không lúc nào nguôi ngoai được, phải chi lúc ấy bác mày bản lĩnh hơn thì có lẽ đã không cách trở, không đánh mất người yêu đó rồi.
- Con thấy bác cũng yêu bác gái, phấn đấu vì gia đình. Kỷ niệm thì cũng chỉ là kỷ niệm, qua rồi thì thôi, bác nên hết lòng với bác gái chứ.
- Bác cũng nghĩ như vậy, nhưng tình cảm là thứ gì đó mà lý trí mình không điều khiển được, bác ray rức vì mình đã ngoại tình, ngoại tình từ trong tư tưởng.. Nên bác cứ phải sống với chỉ một nữa của mình.
- Vậy bác nghĩ thế nào là yêu, thế nào là tình yêu trọn vẹn ?
- Yêu một người là lúc nào cũng nôn nao nhớ về người ấy, sáng thức dậy điều trước tiên là nhớ về người ấy, đi lâu làm gì cũng nghĩ về người ấy, mà quan trọng nhất là mong muốn mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người ấy.. Trọn vẹn là được gắn bó cuộc đời còn lại bên cạnh người mình đã yêu, ánh mắt, con tim của hai người hướng về nhau đến trọn đời và đồng cảm..
- Thật khó quá bác, mấy ai có được mọi thứ như bác nói.
- Rất khó, nên mới là một cái gì đó tuyệt vời lắm. Yêu là môn nghệ thuật lớn lao và khó khăn nhất để theo đuổi, bao nhiêu người đánh đổi cả đời cũng có được nó đâu.. Mà bác bảo nhé mày làm gì thì làm, tránh rơi vào hoàn cảnh như bác, không khéo lại làm khổ người rồi khổ mình gấp vạn.
- Con sẽ suy nghĩ lại. Vậy bác biết tình yêu sét đánh không, nó có như là tình thương, yêu bình thường khác không, nó có kết quả không?
- Tình yêu chỉ có một, những thứ tương tự như tình yêu thì vô vàn, trong đó có tình thương.. Khi ta có thể yêu người đó ngay tức khắc mà không màn suy nghĩ về bất cứ điều gì khác thì người ta gọi nó là tình yêu sét đánh. Tình yêu như vậy thường mau mất, vì người ta dễ yêu nên cũng dễ quên, nhưng nếu có thể tồn tại được thì đó sẽ là một tình yêu tuyệt vời như tên gọi của nó, sáng chói và mãnh liệt..
- Vậy nếu cho bác một lựa chọn, bác sẽ chọn như thế nào ?
- Nhắm mắt..
- Cứ ngỡ là được bên cạnh người yêu chứ?
- Vì cô ấy đã ra đi..

Bác nhắm mắt, thở dài, từ trong khóe mắt chân chim rưng rưng một dòng lệ..
....


Gần một năm bác nhắm mắt, nhiều lần vấp ngã con mới nhìn lại con đường mình đang đi. Đã sai, sai nhiều quá...


tháng 8 năm 2010





Thứ Sáu, tháng 8 20, 2010

Đêm...



Đêm..
Bóng tối xoay quanh
Lạnh lùng
Đáng sợ
Ta ngậm ngùi
Tuyệt vọng
Muốn hét thật to
Gào lên thật lớn
Xua tan tĩnh mịt bao trùm
Thúc dục mặt trời
van nài chút ánh bình minh
sưởi ấm tim mình trở lại

Đêm trắng
trải dài
sâu thẳm một màu đen
Ngước mắt nhìn
ngôi sao trên cao
khi mờ khi tỏ..

Ngày mai
chẳng phải cố gắng mỉm cười
vì môi kia gượng gạo
Sẽ cố đợi, cố chờ
Cho niềm tin không vụn vỡ...

Thuyền bỏ neo bờ về với biển cả thênh thang...

Thứ Tư, tháng 8 18, 2010

Ngỡ



Khi mọi thứ đã chìm vào trong tĩnh lặng của bóng đêm thì đôi còng kia đứng xa nhau trên cùng mỏm đá... Lâu lâu lắm, có lẽ chúng nhìn nhau hay nói với nhau điều gì đó, rồi một con chạy đến, con kia lại tránh xa. Tôi vẫn nhìn chúng cho đến khi chỉ còn một con lặng lẽ đợi chờ gì nơi mỏm đá...

Như cứ ngỡ tình yêu đã quay về chữa lành trái tim tội nghiệp, đâu biết lại là vết cứa sâu hơn..
Biết đến bao giờ ta mới lại dám yêu thương...

Thứ Hai, tháng 8 09, 2010

Ngủ



Ngủ,
Để gác lại một ngày
Chồng chất những lo toan
Để nhớ về nụ cười
Ban trưa ta bắt gặp
Để đến với giấc mơ
Còn bao điều chờ đợi
Để ký ức hiện về
Bỡ ngỡ 
những đêm mưa...

09/08/2010

Chủ Nhật, tháng 8 08, 2010

Chia xa




Ai đã đến và đi rồi đứng lại
Để hồn tôi xao xác một chiều mưa
Ai trốn tránh cho tim mình nhói cuộn
Suốt một thời ta nuối tiếc khôn nguôi

Mưa gọi nhớ gọi thương nghìn tiếng khẽ
Cánh phượng buồn đỏ thắm nỗi niềm riêng
Ai đau xót nặng lòng hơi thở trót
Ngạt ngào xanh màu lá biếc xanh rì..

Trong phút chốc bao buồn vui hỗn độn
Nét mực nào cũng tím ngắt trong tim
Màu hạ thắm đang tan dần trong mắt
Những dòng này thay thế tiếng chia tay

Mai xa xôi chúc một lời  vững bước
Bởi đường đời còn lắm nhũng chông gai
Xin hãy nhớ những gì mình đã nhớ
Để ngày nào nhớ lại những ngày sau

Biết sao này có lại kiếm tìm nhau ??

15/05/2002