Thứ Ba, tháng 4 13, 2010

Lang thang

Đi chuyến xe sớm nhất để có thể đến Đà lạt khi trời còn tờ mờ sáng. Không còn lạ lẫm với nơi này nên tôi có thể chọn cho mình một nơi ngồi rất sướng để vừa chờ đợi những giọt cà phê vừa ngắm những tia nắng đầu tiên của ngày mới, ánh bình minh len qua những tán thông chiếu vào những giọt sương còn vương lại trên những cánh hoa vàng trông lung linh và huyền ảo..

Thiền viện Trúc Lâm vẫn đông đúc khách viếng thăm dù hôm nay chỉ là ngày rất thứ ba bình thường trong tháng. Tôi thiền được một lúc khi chờ đợi Hư Trúc – người anh của tôi trước đây, một doanh nhân trẻ đẹp trai và thành đạt.. Cả hai cùng trò chuyện, tôi đã ngộ ra được rất nhiều đều sau cuộc trò chuyện đó :)

Xuống mé hồ sau buổi cơm chay, nằm đó, nhắm mắt lại, không nghĩ gì cố để cho lòng thật thanh thản thật lâu rồi mở mắt ra, xem coi trong mình còn vương vấn lại gì.. Và tôi thấy mình còn vấn vương quá nhiều, chưa sẵn sang để trút bỏ..

Hoàng hôn tan dần sau dãy núi, một mình tôi bước đi trong hư ảo của sương chiều. Đêm nay chắc cũng như mọi ngày, Hồ Xuân Hương sẽ lạnh..

Và rất lạnh, tách cà phê nóng cũng không thể làm cơ thể ấm hơn thêm chút nào được, gọi thêm một tách nữa, vẫn vậy.. Và chiếc phone kế bên tôi cũng vậy: im lìm, lạnh ngắt …