Chủ Nhật, tháng 1 30, 2011

Cuối năm...



Đêm 25, cùng vài thằng bạn cà phê ở một quán mới rồi chạy ra đường, lòng vòng ngắm phố phường, ngắm mọi người nôn nao đón Tết. Gần 12h đêm mà đường vẫn còn đông đúc, ba thằng ngồi cà phê trước Nhà Thờ nhìn hết người này đến soi mói người kia. Khuya về đến nhà rồi lại đi lang thang, có một nỗi buồn mà không thể nói với ai, để rồi một đêm nghĩ suy, miên man, trằn trọc..

Có lẽ năm nay xuân về hơi muộn, sáng 26 ra đường mới cảm nhận được gió heo may...

Sài gòn người vẫn chưa thưa, vẫn xô bồ đông đúc nhưng cảm giác như mình đã như vắng đi một thứ gì vô định lắm.

Leo lên xe để về quê, nhưng rồi lại xuống, đi xe máy cùng thằng bạn về quê nó, vì bỗng dưng thèm cái cảm giác để gió mùa xuân ập vào mặt, cái nắng nhẹ nhàng chỉ đủ để ấm chân, thèm nghe mùi khói đốt đồng, thèm nhìn mai nở rực vàng trước sân nhà có lũ trẻ vui đùa và con chó vàng nằm phơi nắng...

Đêm về, biển Kiên Giang hiền hòa bên tiếng ghi-ta của 5 thằng bạn cũ. Đã nói ra được một điều giấu mãi lâu rồi nên thấy lòng sao nhẹ nhỏm.

Khuya, mắc võng ngủ trên thuyền, trời sâu thẳm, sao lung linh và nỗi buồn ẩn hiện...

Thứ Ba, tháng 1 11, 2011

Tháng mười hai



Tháng mười hai,
ngập ngừng cơn gió bấc.
Lạnh lẽo tràn về cuối phố cô liu.
Tháng mười hai,
vội vàng và nũng nịu.
Để xuân về..
mang bao tiếng thương yêu ...