Thứ Tư, tháng 1 20, 2010

Đi chậm

Sáng qua, trời lất phất mưa nên công viên vắng ngắt, chỉ có bốn thằng tôi ngồi đó, mỗi thằng một ly cà phê, ngồi ngắm dòng đời hối hả xung quanh…

Rồi cũng hòa vào dòng người nhưng không hối hả, vô định chạy về đâu không biết, vừa đi vừa hát, trời vẫn mưa, đồ thì ướt hết. Mưa xuân đi rong ..


Hôm nay trời cũng âm u từ sáng, cũng lất phất mưa cho lòng người thêm ảm đạm.. Ngồi quán nhăm nhi ly trà nóng, nghe những bài tình ca của Trịnh, nhìn xuống dòng người vẫn hối hả trên đường, thấy mình như thoát khỏi cuộc sống bộn bề cõi tạm..

 
---------

Về nhà, đọc những dòng tâm sự của mọi người xung quanh, thấy họ cũng nội tâm, cũng mơ mộng, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ phía sau cuộc sống của họ. Hàng ngày họ vẫn phải sống với chỉ một nửa con người của họ, vẫn nói nói, cười cười, nhưng  không dám làm hết những điều họ nghĩ, những thứ họ thích, mà cái họ đỗ lỗi là hoàn cảnh, là mưu sinh..


Âu, đó cũng là những lý do chính đáng, vì nó luôn luôn có ở mỗi con người. Nhưng cái lý do duy nhất là quan trọng nhất mà họ không nói ra đó là họ không dám bứt ra khỏi cái vòng lẩn quẩn vốn có của cuộc đời, họ sợ sệt, họ mâu thuẩn, không biết mình muốn làm gì, không xác định được cái gì mới là quan trọng trong  cuộc đời của họ… Thế nên, họ vẫn bước theo những con đường của dòng đời hối hả, đi qua cả những ước mơ, đến khi họ quay đầu lại, đã thấy mình đi quá xa rồi, mà dòng đời thì vẫn hoài xô đẩy, rồi họ có chen chân chạy ngược về để bắt gặp ước mơ của họ hay không, hay nó còn ở đó đợi họ hay không..  ?


Đừng nghĩ rằng một lúc nào đó dòng đời sẽ dừng lại, công việc sẽ xong xuôi, để ta tìm về phía nữa kia của cuộc sống.. Vì cuộc sống sẽ hoài bao điều vội vã, việc thì chẳng bao giờ hết, còn chạy theo danh vọng chẳng có ranh giới cũng chẳng có điểm dừng.. Thôi thì  ta nên chậm lại, bước đi với cảm xúc của mình, cùng xây dựng ước mơ với nó, để nếu có nhìn, ta cũng chỉ nhìn về phía trước chứ không cần phải quay đầu lại, không cần luyến tiếc ngày xưa…


Trước đây tôi đã là một người trong số họ, rồi tôi đã bức ra khỏi cái giếng của cuộc đời mình, tìm thấy cái quý giá nhất mà mình nên có.. Mọi chuyện không dễ, trả giá bằng quá nhiều khó khăn, bằng những lời trách móc của mọi người. Nhưng giờ tôi đứng vững, tôi thấy tâm hồn mình lúc nào cũng thanh thản và rất hạnh phúc với những gì mình đang có..


Cho ai chưa thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn của cuộc đời, hãy tự an ủi mình bằng câu nói này để thấy đời còn rất nhiều hy vọng :  “Vạn sự tùy duyên” …



Thứ Bảy, tháng 1 16, 2010

Nơi ấy

Nơi ấy chiều nao hoa trắng rơi
Xuân về so đũa ngập hương trời
Heo may đưa gió thơm mùi mới
Nghe lòng tha thiết nhớ chơi vơi

Nơi ấy chiều nao hoa trắng rơi
Nhớ canh so đũa, nhớ trò chơi
Nơi gốc cây già giờ đâu vắng
Hoa trắng còn hương di muôn nơi ..

Ngày dài - 15/01/2010

Lại một ngày dài nữa trôi qua, mỏi mệt. Cuộc sống vẫn với biết bao lo toan phiền muộn.
Có đôi khi ta chợt thấy cuộc đời này chẳng còn gì, chỉ còn lại những ước mơ để ta tiếp tục sống cho hết một ngày. Hy vọng một lúc nào đó những ước mơ kia thành hiện thực để ta có thể sống thoải mái với những ngày còn lại… Như bây giờ đây, mọi thứ dần xa vượt quá tầm tay, đôi lúc khiến cho ta mệt nhoài và chán nản…
Nhìn lại đoạn đường ta đã đi, bỏ hết tất cả để chạy theo hoài bão của riêng mình, đã cố gắng, cố gắng thật nhiều, quên cả chính bản thân, như lao vào cơn sóng dữ… Để rồi chẳng biết cơn sóng đó đã xô ta về đâu giữa cuộc đời…
Đã bao đêm thức trắng suy tư nghiền ngẫm lại mình, nhưng rồi chỉ thấy một mớ hỗn độn, không rõ ràng....
Nhưng dù bao nhiêu chuyện đã xảy ra nhưng trên đường đời này ta vẫn thấy mình đứng vững, bao lần thất bại có làm ta dừng bước được đâu. Nên, chấp nhận thêm một lần thất bại coi như có thêm hành trang để bước tới tương lai ..
Cạn hết bao cốc cà phê, cay nồng vì khói thuốc trên môi, ta ngồi gắn ghép lại bao mảnh vỡ trong tôm hồn.. Mong chờ đêm sẽ qua mau, mai lại là một ngày mới, đường còn xa và ta cứ bước ...