Thứ Bảy, tháng 12 11, 2010

Lại không...



Khó chịu, vì cứ ngỡ là giờ này đã ngã lưng trên xe về quê, đã cố gắng thu xếp công việc, trông mong cho Hàn chiến tranh để chuyến đi được hủy bỏ rồi về quê ngay lập tức. Vậy mà đùng một cái có bao nhiêu là việc phải làm, phải lo.. Muốn bỏ liều để đi nhưng trong lòng cứ ngay ngáy không yên nên đành ở lại lo cho xong việc.. Nhớ quê, nhớ Cha, nhớ Má, nhớ con Vện, Gấu, Mực, Phóc, Mi, đám con của con Bạch, cả lũ mèo phá phách... Sao nhớ quá..

Không biết mình đang muốn gì, chỉ biết khi người ta trải qua quá nhiều chuyện thì sẽ thấy rất bình thường với những chuyện tương tự trước đó. Khi người ta nắm được nhiều thứ trong tay thì sẽ cảm thấy những thứ cần thiết ban đầu dần trở nên không cần thiết nữa. Khi người ta có được nhiều sự lựa chọn thì bắt đầu rối rắm với những tính toán nghĩ suy xem nên chọn thứ gì tốt nhất cho mình. Và khi người ta trở nên chán ghét mọi thứ, thì lại cảm thấy cần một thứ gì đó mà mình không bao giờ có được... Đã và đang trải qua những điều ấy..

Chợt nhận ra đang quay lại cái thời điểm nhúi đầu vào công việc ngày đêm, muốn vứt công việc ra khỏi đầu nhưng sao không thể.. Chắc lại phải vác máy ảnh đi rong ruổi cho quên đi mọi chuyện..

Thèm nhiều thứ không có được, một đêm chán nản...
Quyết định ngủ, đi uống thuốc ngủ rồi nhắm mắt nghĩ về quê...