Thứ Sáu, tháng 9 21, 2007

ốm rồi

quên đóng cửa sổ mưa tạt ướt cái vaio cả tháng nay mượn của chú Tư, và hông quen xài máy Mac nên tranh thủ sửa nó ở HN cho rồi, mất cả buổi trưa không được ngủ, nghe kể thêm một số chuyện bực bội, giờ stress quá hông code được miếng nào...
Mấy hôm nay mưa bão, hông biết dưới quê thế nào, tranh thủ qua Trung Thu về ăn TT muộn với má :(
lịch làm việc kéo thêm 3 tuần nữa, chắc cái phòng ở SG đóng bụi đầy luôn quá
có nhiều lý do để sụt kg, nhưng hông biết là cái nào :
8h30-12h: làm
12h-1h30: nấu, ăn, ngủ
13h30-18h:làm
18h-18h30: tắm, ăn
18h30-21h: code
21hh-0h: ngủ
0h-6h code
6h-8h30:ngủ
8h30.... làm

Mệt, ngủ, sáng mai lại lên đường.

Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc.
Nợ tang bồng vay trả, trả vay.
Chí làm trai Nam, Bắc, Ðông, Tây,
Cho phỉ sức vẩy vùng trong bốn bể.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Ðã chắc rằng ai nhục, ai vinh,
Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ.
Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,
Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong.
Chí những toan xẻ núi lấp sông,
Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ.
Ðường mây rộng thênh thênh cử bộ,
Nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo
Thảnh thơi thơ túi rượu bầu.

Thơ cụ Trứ


Thứ Bảy, tháng 8 11, 2007

Tháng bảy, bảo


Tháng bảy mưa ngâu, cộng với áp thấp nhiệt đới, lại thêm bão. Ở Sài Gòn buồn não ruột, vậy mà còn vác ba lô về quê.
Xe đêm, mở cửa gió vào lạnh lạnh.
Đêm vắng, trời mưa, trăng sao đi ngũ hết.

Một mình trầm ngâm, nghe Lê Hiếu “..Tim tôi sao yếu đuối cúi nhìn làn mi giếng sâu, cúi nhìn làn môi đớn đau, cúi nhìn tình tôi đã phai màu.Từ mai hoang vu cây lá xưa, rơi theo bàn tay ngón gầy.Từ mai xa vắng bóng dáng giấc mơ xưa, em khóc trên phím đàn.Từ mai mênh mông trong lãng quên....”. Miên man.
4h sáng tới nhà, con Lu mừng nhảy cỡn lên, Beckham sủa om sòm. Quăng ba lô, ngã xuống ghế, ngủ lúc nào chẳng biết.
Sáng rồi, trời vẫn còn mưa lớn lắm, đám cúc trước nhà vàng rực, tươi tắn trong mưa, hồi sau Tết mình đã trồng đám cúc này để nhớ về kỷ niệm của một thời..., giờ đã trổ hoa, có lẽ đã vào thu...
Cái laptop hư, chắc do hồi tối dằm mưa. Ở quê chẳng có máy tính để code, đành ngồi ngắm hết cơn mưa này đến cơn mưa khác, vừa buồn vừa nhớ về đâu đó ở xa xôi.
Làm ăn thất bại vì nhiều lý do, kinh tế gia đình không ổn, cha nói “ mày ở nhà làm tiếp, có lẽ sẽ tốt hơn”. “ con sẽ bán hết cổ phần, tuy không được bao nhiêu, nhưng đỡ phần nào hay phần đó..”. Rút ra thêm một kinh nghiệm, ghi nhớ trong đầu câu này: gian hồ hiểm ác hơn ta tưởng, lòng người có quá nhiều toan tính, khó lường



Mượn xe của cô bé hàng xóm, chạy rong trong mưa thu lất phất, đầu óc trống rỗng, nhưng thấy lòng nhẹ nhỏm hơn.
Trong đám anh em, bạn bè của cha ai cũng giàu xụ thế mà chẳng ai có con giai, toàn vịt giời, nên hết người này đòi làm sui, đến người kia đòi gả con, ông nào cũng phán một câu :”cưới đi, chú/bác chu cấp vốn, muốn học hành thì học, muốn kinh doanh thì kinh doanh ..”. Chán, cái thứ nhất, hông yêu thương gì, tự dưng lại cưới. Thứ hai, chẳng nghĩ gì đến chuyện vợ con bây giờ, đạt được mục tiêu là điều quan trọng nhất, ít ra cũng tuổi ba mươi. Thứ ba, không bao giờ thích nhờ vả ai, làm bằng chính bản sức mình để biết khả năng mình tới đâu mới thích...
Giờ thì hai bàn tay trắng rồi, làm lại từ đầu, trước kia cha mình cũng vậy mà, giờ mình giỏi hơn, có nhiều điều kiện hơn, suy ra sẽ giàu hơn cha nhiều, gượng cười, ngày mai vẫn sáng tươi, hehe
Giữa tháng mình sẽ ra HN, không bay, phải tiết kiệm tiền, đi bằng tàu từ SG phải mất hai ngày, má mua cho cả đống thuốc chóng ói. Hic, đi bằng tàu làm sao say được, cũng lấy cho má khỏi lo.
Lâu lắm rồi mới viết bằng tay thế này, vài hôm lại phải ngồi gõ vào file để lưu lại, hy vọng mai sẽ sửa xong cái máy tính. Giờ thì ngủ thôi, mai thức sớm làm Khương Tử Nha, rủ con bé hàng xóm đi câu cá suy ngẫm thời vận.. à, con bé xinh xinh, lém lỉnh, nhưng tiếc cái còn bé quá, mới mười lăm..

Thứ Sáu, tháng 7 27, 2007

we live in the future - Entry for July 27, 2007


Thế là mình đã làm việc với him được hơn hai tháng rồi, thời gian nhanh thật, cứ ngỡ như chưa làm được gì vậy mà hôm nay coi lại mới thấy được tầm cỡ của project này.
Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ đi theo con đường .NET, mình chẳng thích, cho đến tận bây giờ. Dù không giỏi Java lắm nhưng đối với mình làm trên Java luôn có hứng hơn C#, vậy mà hơn hai tháng nay mình phải cặm cụi và tận tụy vì C#. Chán, nhưng vẫn làm, vì bù lại làm việc với Alex mình học được rất nhiều thứ mà mình chưa có .
Hai tuần nay him về canada, thế là mình lại được code ở nhà. Đã đành làm việc online nhưng trái giờ vẫn là trở ngại lớn, chỉ tội cho him ban ngày đến công ty, ban đêm lại phải thứ theo giờ Việt Nam để code với mình đến gần sáng, chẳng biết một ngày ngủ được bao nhiêu tiếng, còn trâu bò hơn cả mình . Sếp tốt, tinh thần trách nhiệm cao ngất, đáng học hỏi, đáng hoan nghênh
Có chuyện này mình mới biết, chất xám mà không hoạt động lâu ngày hình như bị khô cứng lại hay sao í, có nhiều việc đơn giản mà mình suy nghĩ hoài không ra, cắm đầu làm cả tuần không được, thế mà trưa nay đi uống cafe, đang ngắm gái thì bổng dung nghĩ ra, chạy vội về nhà, ngồi lên cái máy tính thì lại quên mất, mãi nữa tiếng sau mới nhớ lại, đúng là chuối, chẳng sai .
Tội lỗi với các anh chi cổ đông quá, hai tháng nay mình lo code không đóng góp gì được cho công ty, mà nghành quảng cáo bây giờ cạnh tranh khốc liệt lắm, không liên tục làm mới thì bị đối thủ đè bẹp ngay. Mình thì chẳng nghĩ ra được ý tưởng gì, bị công việc lập trình chi phối hết, nhắm mắt lại thì thấy store_procedure, mở mắt ra thì toàn DataList , choáng thật.
Có bao nhiêu là việc cần làm, thế mà sếp bảo không được làm, phải lo chu đáo cho cuộc thuyết trình thứ hai tại canada của him, hix, đồn đến tuần sau làm, định thứ ba về quê, vậy là tiu
Câu hay nhất trong tuần, và cũng hay nhất từ trước đến giờ, do chính miệng người Mỹ ( Canada hay Mỹ cũng rứa :D him mang trong người nhiều dòng máu mà) :

"Bạn luôn ở tương lai, vì hiện tại của tôi luôn là quá khứ của bạn"
Mong rằng người việt nam hãy đừng coi, và đừng làm cho mình nhỏ bé

Chủ Nhật, tháng 7 08, 2007

[Cuộc sống] Khi ta đang sống


Khi ta đang sống
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi đứng trên mảnh đất sắp trồng tỉa, tôi nhìn thấy những hạt giống người ta sẽ gieo và trồng tỉa sau những vụ mùa. Còn các con của tôi, chúng nhìn thấy những bông hoa rực rỡ có cánh trắng muốt, mịn màng mà chúng sẽ hái để tặng mẹ.

Khi có một người say rượu cười với tôi trên đường, tôi thấy đó là một gã đàn ông bẩn thỉu, hôi hám có lẽ đang rất cần tiền và tôi vội nhìn đi chỗ khác. Các con tôi lại thấy một người đang cười với chúng và chúng đáp lại bằng một nụ cười.

Khi nghe bản nhạc tôi hằng yêu thích, tôi nhồi lặng lẽ và hưởng thụ một mình. Các con tôi rủ nhau nhảy theo điệu nhạc, chúng hát to thành lời và đôi khi còn tự đặt lời hát mới cho mình.

Khi gió đang thổi vào mặt tôi, tôi căng mặt về phía gió thổi và cảm thấy gió đang làm rối tóc và kéo tôi đi chậm lại. Các con tôi thì nhắm mắt, giang rộng hai tay, mơ bay theo gió, ngã lăn ra đất và cười vang.

Khi tôi khấn nguyện Bồ Tát ban cho tôi cái này cái nọ, các con tôi lại thì thầm :" Cám ơn ngài đã ban cho chúng con những người bạn tốt. Xin giúp trúng con tránh xa những cơn ác mộng đêm nay. Cảm ơn ngài đã thương yêu và gia hộ chúng con."

Khi tôi bước qua vũng sình, tôi thấy đôi giày bê bết bùn và tấm thảm sẽ bị bôi bẩn. Các con tôi lại thấy những cây cầu mà chúng sẽ xây bằng bùn, bắc qua những dòng sông nhỏ và chúng say mê chơi với những con giun dễ thương đang sống trong vũng sình bùn ấy.

Tôi thường băn khoăn về những điều mà tôi dạy các con - những điều mà chúng tôi ít làm theo - những điều mà tôi hầu như không còn tin tưởng nữa. Nhiều lần soi bóng mình qua tấm gương, tôi thấy tâm hồn trong sáng cao thượng của các con; tôi thấy mình sao ích kỉ, nhỏ nhen và tầm thường. Sao tôi, sao bạn không giữ cho mình cái nhìn trong sáng, trái tim hồn nhiên đầy mớ ước của thời thơ trẻ? Và có như thế, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nhiều phải không bạn?

Thứ Bảy, tháng 6 30, 2007

[Cuộc sống] Nghiên nhưng không gãy đổ




Nghiêng, nhưng không gãy đ
Một trong những kỉ niệm thơ ấu yêu thích nhất của tôi là đi dạo dọc bờ sông và ngồi thư thả bên bờ. Nơi ấy tôi có thể tận hưởng cảm giác thanh bình yên tĩnh, ngắm nhìn dòng nước đổ ra thác, lắng nghe âm thanh chiêm chíếp của những chú chim và tiếng reo xào xạc của lá.

Tôi cũng có thể ngắm nhìn những thân tre uốn mình theo chiều gió rồi lại thật nhẹ nhàng bật thẳng dậy khi cơn gió qua đi.

Khi nghĩ về khả năng có thể bật dậy trở lại vị trí cũ của những cây tre, từ kiên cường lại xuất hiện trong đầu tôi. Nếu đối chiếu với con người thì từ này có nghĩa lả khả năng dễ dàng lấy lại cân bằng sau một cú sốc, một nỗi đau hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào vượt xa khỏi giới hạn tình cảm của con người.

Có bao giờ bạn cảm thấy mình sắp sửa vỡ vụn? Có bao giờ bạn cảm thấy bạn đang ở tình thế nguy kịch? Thật may mắn nếu bạn có thể vượt qua được những kinh nghiệm đó để tiếp tục sống mà kể về nó.

Có lẽ trong bạn lúc ấy sẽ có sự pha trộn của nhiều cảm giác. Cảm thấy tình cảm đang cạn kiệt, trí óc mệt nhoài và hầu như lúc nào bạn cũng phải chịu đựng những triệu chứng khó chịu đó.

Cuộc sống là sự trộn lẫn những giây phút vui vẻ và đau buồn, những khoảnh khắc hạnh phúc và bất hạnh. Nếu bạn phải trải qua giây phút đau buồn hay khoảnh khắc bất hạnh đó, nghĩa là bạn đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, bạn có thể nghiêng ngả, nhưng không thể đổ gục được. Hãy cố gắng hết sức, đừng để cho hoàn cảnh đánh gục mình.

Niềm hy vọng sẽ đưa bạn vượt qua những thử thách. Với niềm hy vọng vào một ngày mai tốt đẹp hơn hay một hoàn cảnh tươi sáng hơn, sự việc sẽ không mang vẻ tồi tệ như bạn tưởng đâu. Thử thách đau buồn sẽ dễ dàng vượt qua hơn nếu ta biết kết quả cuối củng là điều mà ta xứng đáng nhận được thế.

Nếu sự việc trở nên khó khăn và bạn đang ở trong hoàn cảnh nguy kịch, hãy tỏ ra kiên cường. Hãy như những thân tre, nghiêng mình nhưng không hề gãy đổ!

Thứ Sáu, tháng 6 15, 2007

[Cuộc sống] Carot, trứng và cà phê




Carot, trứng và cafe
...................................................................................................................
Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến với mình, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì vật lộn với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này.

Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp. Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói một lời.

Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau.

Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. "Mềm lắm cha ạ", cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.

-Điều này nghĩa là gì vậy cha - cô gái hỏi.

- Ba loại thức uống này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác.

Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông rắn chắc, nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm.

Còn trứng lúc chưa luộc rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên trong. Sau khi qua nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn.

Hạt cà phê thì thật kỳ lạ. Sau khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.

Người cha quay sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh.

Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực?

Con sẽ là quả trứng, khởi đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn.

Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.

Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?

Thứ Bảy, tháng 6 09, 2007

[Cuộc sống] Sự bình yên

Sự bình yên!


Một vị vua treo giải thưởng cho họa sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên.

Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.

Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ an nhiên đậu trên tổ của mình...Bình yên thật sự.

"Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi ta đang trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên".

Thứ Hai, tháng 5 28, 2007

Entry for May 28, 2007

Những cái mâu thuẫn luôn diễn ra trong cuộc sống, nhiều cái “đáng lẽ” cứ xảy ra : đáng lẽ mình là một tên họa sĩ, đáng lẽ mình trở thành một nhà kinh doanh, đáng lẽ mình là một sinh viên y khoa, đáng lẽ mình đã là một sinh viên bưu chính, đáng lẽ mình đã là một công chức nhà nước, đáng lẽ mình đã theo java, đáng lẽ mọi thứ đối với mình điều tốt đẹp... Những cái lắc đầu của mình đã đưa mình sang một con đường khác, những suy nghĩ thiếu thận trọng đã làm mình mất đi những cái mình đáng ra đã có, đã tốt đẹp đói với mình

Rồi mình im lặng, sự im lặng của mình càng làm rối thêm cái đống tơ vò vốn dĩ lâu nay đã rối. Những mối quan hệ, tình cảm đi vào bế tắt.
Khả năng giải quyết vấn đề không nhanh nhẹn, IQ càng xuống tệ, N nhận xét như thế. Đó là kết quả mình gặt hái được sau một thời gian dài chay lười, mất định hướng, hoặc những định hướng vu vơ..


Giờ đây mình còn lại gì, ngoài những đêm trắng gặm nhắm nỗi buồn, tâm hồn vật vã. Trắng tay...
Đôi khi, một mình ngồi nghĩ ngợi vẫn vơ, tuyệt vọng...
Ngọn lửa khát khao không còn nóng bỏng... thèm một cái gì đó mông lung
Ngoài kia, trời lại sáng, một tuần nữa lại bắt đầu...

Thứ Bảy, tháng 5 19, 2007

[Cuộc sống] Chuyện nhà rùa




Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của mình, chúng đã mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Mất thêm hai năm nữa để tìm ra một chỗ cắm trại. Rồi thêm sáu tháng để dọn dẹp và bày biện các thứ.

Nhưng rồi gia đình Rùa phát hiện ra rằng chúng đã quên mang theo muối. "Một chuyến picnic mà không có muối thì chẳng còn gì là thú vị", gia đình nhà rùa đồng ý với nhau như vậy.

Sau hơn một tháng tranh cãi, cuối cùng một con rùa trẻ nhất, nhanh nhẹn nhất được giao nhiệm vụ quay về nhà lấy muối.

Vừa nghe vậy, con rùa được chọn đã bật khóc the thé, run rẩy thân hình trong chiếc vỏ, giãy nảy từ chối.

Rốt cuộc, nó cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện: gia đình rùa không được phép ăn bất cứ thứ gì trước khi nó quay trở lại.

Họ nhà rùa đành phải đồng ý và con rùa nọ bắt đầu lên đường.

Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà con rùa nọ vẫn chưa quay lại. Rồi năm năm… chín năm, rồi mười bảy năm…

Cuối cùng rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếng bánh sandwich cho đỡ đói.

Đúng lúc đó, con rùa vắng mặt mười bảy năm qua đột ngột thò đầu ra từ một lùm cây, hét lên the thé:
- Đó… đó… tôi biết mà! Tôi biết là mọi người sẽ không đợi mà sẽ ăn trước khi tôi quay lại mà. Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đâu…

Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để chờ đợi người khác thực hiện những điều mà chúng ta mong đợi.

Rồi chúng ta quá lo lắng về những gì người khác đang làm đến nỗi không tự làm gì cho chính bản thân mình!
Chúng ta có giống con rùa trong truyện không nhỉ ??

Thứ Sáu, tháng 5 11, 2007

[Cuộc sống] Con lừa


Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Con vật kêu la hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.

Ông nhờ vài nguời hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người chúng ta. Cái quan trọng là phải biết tận dụng, dám đương đầu, hãy xem mỗi vấn đề ta gặp phải là một hòn đá để ta bước lên cao hơn trong cuộc sống này...

(Đừng giận khi có ai gọi ta là đồ con lừa, vì chỉ có con lừa mới không phân biệt được giữa người và lừa ^^)



Thứ Ba, tháng 4 24, 2007

quởn đêm


Chẳng có chuyện gì để làm nữa mà sao nằm trằn trọc hoài không ngũ được, rõ khổ.

Mấy tháng rồi toàn làm chuyện gì đâu không đụng tới một miếng code nào, thèm được code kinh khủng. Cố gắng phân tích cái project này để còn code, chứ kiểu này hoài chắc chẳng bao lâu nữa chết vì chán..

Không biết sao mình thường hay hành động trái với suy nghĩ của mình nhỉ? Rồi lại gây ra khó xử cho mình, khổ cho người khác...

Hơn một năm rồi mới ngồi lại Cát Đằng ở Trần Hưng Đạo, cảnh vật thì cũng vậy mà sao thấy cảm giác xa lạ nhiều quá... Lâu rồi bận bịu nhiều việc nên quên mất cái cảm giác ngồi trầm quán cafe nghe nhạc, nhìn ngắm mọi người. Nếu tiếp tục công việc chắc một ngày nào đó mình quên luôn cả bản thân mình luôn quá, giống như mami nói : mày làm sao mà để đừng có vừa đi vừa nhìn cột điện rồi cười là được ><.

Giờ ngủ không được, bụng thì đói, việc thì không có hứng để làm, mấy cuốn truyện mượn của bạn Hạnh nhai đi nhai lại thuộc lào rồi mà tới giờ chưa trả cho bạn Hạnh được, chắc bạn H chưởi mình ghê lắm ^^.

Sau một tuần vất vã vật lộn với cái harddisk thì data trong harddisk cuối cùng cũng mất hết. Cứu data cho biết bao nhiu người, đến phiên của mình thì lại bó tay. Nhạc + phim + hình + biết bao nhiêu private data quan trọng điều tiu hết, shit thật ><

Ngồi nhìn cái Vista đẹp đẽ này mà chẳng có gì để làm, ngoại trừ cái game xì phé Hold 'Em của nó. Thôi thì ráng luyện tới sáng coi thành Châu Nhuận Phát không đây !_!.

Thứ Hai, tháng 3 26, 2007

feel - Entry for March 26, 2007

Đi ăn về, chạy lòng vòng, vô định… qua cầu Nguyễn Tri Phương, lòng vòng bên Rmit, ghé lại cầu Ông Lớn, vẫn cái chỗ trước đây hay ngồi, trên thành cầu ngắm những vệt sáng của ánh đèn đường chiếu xuống lòng sông

Tưởng tượng, suy nghĩ miên man, lăn tăn theo từng con sóng. Sau lưng nhiều người qua lại, bên cạnh đôi tình nhân đang quấn quít, xa xa phố xá xa lạ ồn ào… Một mình ngồi ngắm dòng sông đêm. Cảm giác bình yên và nhẹ nhỏm.

Về đến phòng, 17 friends đang online, 3 tin nhắn, 5 cuộc gọi nhỡ, chẳng màn gì đến.. Ngã người ra, sao nghe cô đơn tràn ngập…

Ngoài kia thấy trăng chỉ còn một nữa, sao cũng vắng đi nhiều, có lẽ chúng rủ nhau đi chơi chủ nhật.. Mở hết cửa sổ, tắt đèn, mở nhạc lên, nhắm mắt lại, ngồi nghe từng cơn gió quyện vào bản tình ca, thiết tha như thấy mình sống lại …

Thứ Ba, tháng 3 20, 2007

Mua roi` - Entry for March 20, 2007

Trời u ám, lành lạnh rồi mưa, cơn mưa đầu tiên của Sài gòn vào hạ…

Đang thẫn thờ, nhận được tin nhắn :”tắm mưa hông..” thấy vui vui, lâu rồi hông tắm mưa. Ừ thì đi !

Mấy thằng gà lâu ngày gặp lại vẫn vậy, bốn thằng vừa chạy trong mưa vừa hát … vẫn khìn khìn như trước… Nghe đâu đây bài hát “ tắm mưa, mát cả tâm hồn”…

Thứ Năm, tháng 3 08, 2007

mơ ước

Có những ngôi sao...sẽ chẳng bao giờ sáng mãi... Có những con đường...sẽ chẳng bao giờ chung một đích đến... Có những ước mơ...sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật... Đơn giản... Vì những ngôi sao ấy đã cháy quá sức mình... Vì những con đường luôn quanh co và khúc khuỷu... Vì những ước mơ thật quá xa rời thực tế... Nhưng... Sẽ không ai hối hận vì đã ngắm những ngôi sao...đơn giản vì những ngôi sao ấy thật đẹp... Không ai hối hận vì đã đi trên con đường quanh co ấy...đơn giản vì con đường ấy trải đầy hoa và cỏ... Và cũng không ai hối hận vì đã mơ ước....đơn giản chỉ vì họ đã yêu thật nhiu`...

Thứ Ba, tháng 2 27, 2007

[Cuộc sống] Trắng hay đen




Khi học cấp I, có lần tôi tranh cãi kịch liệt với một cậu bạn. Thực tế tôi không nhớ chúng tôi đã cãi nhau vì cái gì, nhưng bài học ngày hôm ấy thì tôi vẫn nhớ mãi.
Khi cãi nhau, tôi khăng khăng cho rằng tao đúng, mày sai , và bạn tôi cũng nhất quyết mày sai, tao đúng!
Cô giáo tôi bắt gặp, bảo cả hai chúng tôi lên phòng giáo viên. Cô bảo mỗi đứa ngồi một bên cạnh bàn, trên bàn có một quả bóng nhựa rất lớn. Quả bóng màu đen xì. Thế mà khi cô giáo hỏi: "Em thấy quả bóng màu gì?" thì cậu bạn tôi đáp: "Thưa cô, màu trắng" .
Tôi không thể hiểu nổi nó đang nói gì. Mắt nó bị mờ hay đầu óc nó bị điên? Hay nó muốn trêu tức tôi? Thế là tôi bật lên cãi: "Màu đen chứ, đồ ngốc!".
Chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau về màu sắc của quả bóng. Đến lúc này thì cô giáo bảo chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Lần này khi cô hỏi tôi: "Quả bóng màu gì?", tôi đành phải trả lời: "Màu trắng ạ" . Bởi quả bóng đó được sơn hai màu khác nhau ở hai phía. Từ chỗ tôi ngồi ban đầu thì nó màu đen, còn chỗ bạn tôi thì nó màu trắng. Vậy mà chúng tôi đã gân cổ cãi nhau vì một điều mà cả hai đều chắc chắn cho là mình đúng mà không biết tại sao người kia nói ngược lại ý kiến của mình.
Đừng bao giờ tự cho mình là hoàn toàn đúng. Bạn phải đặt mình vào địa vị và hoàn cảnh của người khác để đánh giá sự việc, tình huống trong cuộc sống theo quan điểm của chính họ thì mới có thể thật sự hiểu họ được.

Thứ Ba, tháng 1 30, 2007

[Cuộc sống] Cho và nhận

Cho và Nhận



Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."
Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãv đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".

Thứ Bảy, tháng 1 20, 2007

[Cuộc sống] Điều đạc biệt khi đèn đỏ




Hai người bạn dừng ô tô ở trước đèn đỏ. Người lái xe không nói gì, còn người bạn quay sang thở dài bảo:

- Phí bao nhiêu thời gian vì đèn đỏ! Với chừng ấy thời gian, người ta có thể viết cả một cuốn sách! Bảo sao ai cũng khó chịu khi phải dừng đèn đỏ.

Người lái xe vẫn không nói gì. Người bạn liền đập vào tay:

- Có nghe tớ nói gì không hả?

- Không!

- Tại sao hả?

- Vì tớ đang có việc của tớ.

- Cậu đang làm gì? Tớ có thấy cậu đang làm gì đâu?

- Tớ đang chúc may mắn - người lái xe đáp - Tớ đã quen mỗi lần dừng đèn đỏ, tớ lại nghĩ tới và chúc một người thân hoặc bạn bè được may mắn. Thật là may vì tớ đã có thời gian để chúc cho rất nhiều người may mắn, mà nếu không có những lúc dừng đèn đỏ, hẳn cả ngày bận rộn tớ sẽ chẳng nhớ ra đâu...

Thứ Tư, tháng 1 17, 2007

sao

Trong cơn say,
đi vào giấc ngủ…

Giật mình
thức dậy,
nghe đêm mùa đông..
lành lạnh…
nhớ em,
trăn trở,
ra ngắm đêm về..
Sao trời ở cách xa nhau,
đêm mùa đông
không lạnh hay sao mà lấp lánh ?
hay cũng nhớ về một người,
mà trằn trọc thâu đêm?

Ngắm tìm hoài
không thể biết…
sao nào của em,
sao nào của ta,
Có ở gần ?
hay cách xa cả thiên hà
vô vọng …

Gối đầu trên tay,
nằm hoài ngẫm nghĩ …

Có ngôi sao băng vụt qua,
vội vàng nguyện ước.
Thấy em trở về,
khẽ cười
trong giấc chiêm bao...