Ở nơi không có bóng người, đêm đông lạnh ngắt. Quầng sáng cuối trời thách thức những ước mong.
Bản tình ca vang lên, hư hao một thời tiếc nhớ.
Ký ức bị bỏ quên!
Giọt đêm rơi vào mắt, lạc lối khi tìm kiếm linh hồn. Tan tành niềm hy vọng!
Biển pha vào đêm thành màu nước mắt, mùi của nhớ, tiếc, giận hờn. Tháng ngày chưa đủ rộng và cao nên nỗi buồn lơ lửng. Một mảnh ghép sai phá nát một quãng đời...
Thất vọng bắt đầu cho những thờ ơ, lạnh nhạt nhận ra mình vô cảm. Không phải mất đi, không phải không còn cảm xúc...Chỉ là không đồng cảm, vậy nên... lặng lẽ thôi. Vứt đi những trong chờ một ngày noel thật đẹp, biết đâu có kẻ nhặt về đong đầy hạnh phúc!
Vẫn là vị mặn! nhạt nhẽo cười...
Chín năm, đi tìm một vị của mùa đông !
Như một ai đó nói rằng: người ta cứ tưởng tình yêu là ở nơi nào đó tới, tình yêu từ một người nào đó tới. Nhưng thật ra trong trái tim mỗi người đã đủ tình yêu, đã đủ sự căm thù,... và một người nào đó, chỉ là cái duyên, nói cách khác, là xúc tác để phản ứng xảy ra.
Trả lờiXóaTrên đời này có ai là hoàn hảo? Vậy việc có được một người tương đối hợp, đồng cảm với mình đã là điều quá may mắn?