Thứ Tư, tháng 8 18, 2010

Ngỡ



Khi mọi thứ đã chìm vào trong tĩnh lặng của bóng đêm thì đôi còng kia đứng xa nhau trên cùng mỏm đá... Lâu lâu lắm, có lẽ chúng nhìn nhau hay nói với nhau điều gì đó, rồi một con chạy đến, con kia lại tránh xa. Tôi vẫn nhìn chúng cho đến khi chỉ còn một con lặng lẽ đợi chờ gì nơi mỏm đá...

Như cứ ngỡ tình yêu đã quay về chữa lành trái tim tội nghiệp, đâu biết lại là vết cứa sâu hơn..
Biết đến bao giờ ta mới lại dám yêu thương...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét