Thứ Ba, tháng 8 15, 2006

[Cuộc sống] Hãy trân trọng những gì mình đang có


sáng nay online, gặp thằng bạn cũ, hai đứa hỏi thăm nhau một hồi, ngồi nghe nó than vãn, nào là cuộc sống bên này thừa tiền mà thiếu bạn (bạn ở đây là bạn tâm giao chứ bạn ăn chơi thì không thiếu), nào là phải quá chật vật mưu sinh ( lương cơ bản mỗi tháng 12.000$ !_!), con người thì hờ hững, thèm về Việt Nam sống cuộc sống đồng quê, mỗi ngày 2 buổi ra đồng rồi về ăn chén canh đạm bạc mà đợm nghĩa đậm tình ..Nghe mà phát thèm.
Chưa đầy 5' lại gặp con pé Dung điệu,hồi xưa học chung chúa ghét nó vì cái tật điệu và chảnh chảy nước , dần dần cảm hóa được nó rồi kết nghĩa cha con, lâu rồi cũng mới gặp :

lai cò :đi đâu mất tích lâu rồi mới thấy vậy thím
dungdieu bcvt : oi papa nho papa wa
dungdieu bcvt :dao nay hoc toi may toi mat papa oi
lai cò : ra trường roài học gì trời
dungdieu bcvt :hoc anh, thang sau con thi tep' pho
dungdieu bcvt : rang thi > 600
lai cò :chi cao vậy con, du học à ?
dungdieu bcvt : u
lai cò :ô, hay nhĩ, nghành bưu chính có thêm nhân tài D điệu nhỉ ^^
dungdieu bcvt :fck pa
dungdieu bcvt :hoc xong chac o ben luon ko ve dau :<
dungdieu bcvt :song o day oai lam roi papa :<
dungdieu bcvt :qua do o roi lay chong luon cho suong than hihi
lai cò :ec', lấy chồng bỏ papa à
dungdieu bcvt :khi nao con giau moi thang con ve tham papa 1 lan
lai cò :thoai khỏi, lúc ấy papa chít weo roài ^^
lai cò :buồn ngu wa', bao papa uống cafe đi ^^
dungdieu bcvt :con lay pa, hom khac di, chut con di hoc
dungdieu bcvt :nuoc My dang doi con :O
.....................
Đứa muốn bỏ tất cả giàu sang để được sống cuộc đời thanh thản ở quê hương, đứa kia thì từ bỏ quê đi làm giàu trên đất khách, chuyện đời khó nghĩ..
Thoai thì mỗi người một giấc mơ, Lai cứ mơ với mấy dòng code của Lai thoai, mặc đời muốn đến đâu thì đến.. Tự nhiên nhớ lại câu chuyện này, buồn cười cuộc sống :

Hãy trân trọng những gì mình đang có



Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn người con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là một cách để người con biết quí trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" - Người cha nghĩ đó là bài học thực tế cho con mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi thế nào hả con?"

-Thật tuyêt vời bố ạ !

-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy ! - Người cha nhìn cậu con trai

-Ồ, vâng. Con thấy chúng ta có một con chó,họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn,họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên trước nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống còn họ có những cánh đống trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy.Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những láng giềng che chở cho nhau...
Đến đây người cha không nói gì cả

-Bố ơi! Bây giờ con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi - Cậu bé nói thêm

Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
..............................................
Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét